Cùng lúc đó, có một chiếc chuyên cơ bay đến thành phố Nam Định. Không đầy nửa giờ đã đáp xuống sân bay Nam Định.

Chiếc máy bay nhỏ này là chuyên cơ đặc biệt của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên. Ngay cả với sức mạnh và tầm ảnh hưởng của nhà họ Tô, cũng phải mất khá nhiều công sức mới có được chiếc chuyên cơ này.

Ngay lúc này, trên chuyên cơ ngoại trừ hai phi công ra thì có tất cả tổng cộng bảy người.

Họ chính là “Lục đại hộ pháp” uy danh của nhà họ Tô, cùng với đó là chủ nhân của nhà họ Tô, Tô Nguyên Hùng. Mục đích lần này họ đến đây chỉ có một, đó chính là Trần Gia Bảo.

Lần này việc nhà họ Tô dốc toàn bộ lực lượng chỉ để đối phó với một mình Trần Gia Bảo, trong lịch sử của gia tộc vẫn là lần đầu tiên. Cũng bởi vậy có thể nhìn ra được nhà họ Tô dè chừng Trần Gia Bảo như thế nào, cũng thù địch đến bao nhiêu.

“Chú ba, anh chắc chắn Trần Gia Bảo cự tuyệt không chịu khuất phục nhà họ Tô sao, hơn nữa người phụ nữ của anh ta còn đả thương Miêu Hữu Bằng?” Một ông già mặc trang phục thái cực màu trắng nhàn nhạt nói. Tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng. Có thể nhìn ra được ông ta đang áp chế sát ý của bản thân.

Ông ta tên là Tần Thái Kỳ, là một cao thủ nội công. Từ Thái Cực Quyền, Hình Ý Quyền đến Bát Quái Quyền, tam đại nội gia quyền pháp không gì không biết, cái gì cũng tinh thông. Với tu vi cao như vậy, cho dù ở nơi nhân tài hội tụ đông đảo như nhà họ Tô, thực lực của ông ta cũng có thể xếp vào hàng đầu.

Mà người lúc trước ở sảnh tiệc khiêu chiến với Trần Gia Bảo, Miêu Hữu Bằng, chính là học trò của ông ta. Tuy rằng đó chỉ là một trong rất nhiều học trò của ông ta, nhưng người ta nói rằng đánh chó phải ngó mặt chủ. Trần Gia Bảo thế mà lại tùy ý để người phụ nữ bên cạnh anh ta đánh trọng thương Miêu Hữu Bằng, rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt ông ta, cũng là đánh vào mặt mũi nhà họ Tô.

Một người có thân hình cao lớn ngồi cạnh, hai mắt sáng lên, cười lạnh nói: “Đúng vậy, trước khi lên máy bay tôi có nhận được tin tức. Tối nay tại sảnh tiệc tổ chức ở khách sạn Hưng Gia thành phố Nam Định, không chỉ Miêu Hữu Bằng bị người phụ nữ của Trần Gia Bảo đả thương, mà Tiêu Hậu Thức nhà họ Tiêu còn bị đánh nát đầu gối. Trần Gia Bảo liên tục đối đầu với chúng ta như vậy, trong tương lai nhất định sẽ trở thành mối hiểm họa lớn cho nhà họ Tô.”

Nói đến đây, trong ánh mắt ông ta lóe lên một tia sắc bén.

Ông ta chính là Ưng Kiến Hoa, được giới võ thuật ở tỉnh Trung Thiên tôn làm “Ngũ sắc thần quyền”.

Người lúc trước ở quán bar Lit Up, vị Tông Sư bị Trần Gia Bảo chặt đầu, Giải Tiêu Nhiên, chính là sư đệ của ông ta.

Tu vi của Ưng Kiến Hoa đã tới Tông Sư Trung Kỳ, tất nhiên so với Giải Tiêu Nhiên đã hơn nhiều. Mà tu luyện “Tước Vũ Quyền Cương”, lại mạnh hơn Giải Tiêu Nhiên không kể xiết.



Nghe tin Giải Tiêu Nhiên bị Trần Gia Bảo chặt đầu, trong lòng ông ta phẫn nộ đến cực điểm. Nếu không phải tạm thời cần xử lý những chuyện khác, ông ta sớm đã phi tới thành phố Nam Định này tìm Trần Gia Bảo để báo thù.

“Tôi thực sự rất tò mò, Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể có tu vi thâm hậu như thế? Hay là sau lưng cậu ta có thế lực cường đại nào, hoặc sư phụ cậu ta là cao nhân?” Một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính mắt, nhìn vô cùng nho nhã lịch sự, đang xem xét tư liệu về Trần Gia Bảo trên máy tính.

Càng xem lại càng thấy hứng thú với Trần Gia Bảo.

Nếu ai biết nhà họ Tô nhìn thấy anh ta nhất định sẽ chấn động, bởi vì anh ta chính là Lục Đình Nhân, là nhân vật tài giỏi nhất nhà họ Tô. Không những là bậc thầy Tông Sư, anh ta còn có trình độ học vấn khiến người ta nghe thấy mà kính nể, đó là hai bằng tiến sĩ của đại học Harvard Hoa Kỳ. Vừa về nước anh ta liền vào ban chỉ huy nhà họ Tô, thao túng toàn bộ thương vụ làm ăn lớn nhỏ nhà họ Tô. Không đến mấy năm đã khiến cho sản nghiệp nhà họ Tô tăng lên mấy lần. Đây tuyệt đối là kiểu người thiên tài văn võ song toàn.

Có thể nói, nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên đạt đến quy mô khổng lồ như ngày hôm này, chính là có sự đóng góp không nhỏ của Lục Đình Nhân.

“Lần này nhà họ Tô chúng ta dồn toàn lực, cho dù đằng sau Trần Gia Bảo có thế lực khổng lồ đi nữa, chúng ta cũng có gì phải sợ? Cùng lắm thì chết chung. Huống hồ, kết quả như thế nào còn chưa ai nói chắc được.” Ưng Kiến Hoa bất mãn nói, không quen nhìn Lục Đình Nhân tung hô người khác, diễn kịch tự hạ thấp đi uy phong của chính mình.

Lục Đình Nhân cười cười, nói: “Anh Kiến Hoa nói đúng lắm, chẳng qua cái gọi là khoan hồng với đối phương, trước trận chiến lớn như vậy, cân nhắc kỹ một chút cũng không sai.”

Ưng Kiến Hoa không nói gì nữa.

Đột nhiên, người đàn ông khoảng năm mươi đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế đầu mở to hai mắt. Nhất thời, trong mắt lóe lên một tia sáng nói: “Được rồi, không cần tranh luận nữa. Trần Gia Bảo giết con trai của tôi, chặt đầu hai Tông Sư Mao Thành Trực và Giải Tiêu Nhiên nhà họ Tô. Mối thù này chắc chắn phải trả, Trần Gia Bảo nhất định phải chết.”

Giọng điệu của ông ta rất bình thản, nhưng có thể nghe ra ẩn ẩn trong đó uy phong không ngờ.

Cho dù là Tần Thái Kỳ, Ưng Kiến Hoa hay là Lục Đình Nhân, hay là ba vị Tông Sư từ đầu đến cuối không nói chuyện khác, tất cả đều là một bộ dáng vô cùng cung kính.

Bởi vì ngồi ở đây còn có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, chủ nhân của nhà họ Tô, “Bán bộ Truyền Kỳ” Tô Nguyên Hùng.

Trần Gia Bảo vẫn chưa biết những thế lực lớn mạnh muốn anh chết đã âm thầm đến thành phố Nam Định. Và đêm nay là đêm bình yên cuối cùng trước khi giông tố ập đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play