Nói đùa gì chứ, liên tiếp trải qua mấy việc vừa rồi, họ đều bị mấy
chiêu thức uy phong như sấm sét kia của Trần Gia Bảo dọa cho kinh sợ,
trong lòng đã bắt đầu kiêng dè Trần Gia Bảo, nào còn ai dám rời đi
trước? Như thế không phải là tự đưa mình vào thế khó xử hay sao?”
Nhìn thấy biểu cảm của mọi người, khóe miệng Thành Trung khẽ cong lên một cách hài lòng, nói: “Vì không có ai muốn rời đi, xem ra tất cả mọi
người đều hy vọng giao lưu làm bạn với cậu Gia Bảo. Tốt lắm, bây giờ
buổi tiệc xin phép tiếp tục.”
Làm bạn với cậu Gia Bảo? Ôi mẹ ơi, nếu không phải sợ đắc tội Trần Gia Bảo, bản thân sẽ rơi vào kết cục như Tiêu Hậu Thức, họ nhất định đã rời đi càng sớm càng tốt.
Ai nấy đều cười gượng hai tiếng, giả vờ coi như vừa rồi không xảy ra
chuyện gì. Bữa tiệc lại lần nữa náo nhiệt, chỉ là cho dù cười thật hay
cười giả, họ đều sẽ vô thức liếc nhìn về phía của Trần Gia Bảo. Không
khí buổi tiệc tối nay nhất thời trở nên hết sức kì quái.
Mà ở bên kia, Trần Gia Bảo đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, đang nhấp một ly rượu đỏ lâu năm.
Trên thực tế hiện tại anh đang ngồi ở một góc yên tĩnh. Nhưng cho dù
ngồi ở đâu thì cũng thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nên cũng dễ thấy nhất.
“Chị Hồng Liên, vừa rồi chị thật sự quá lợi hại, tốc độ quá nhanh
khiến người ta phải lóa mắt. Hơn nữa động tác lại đẹp như vậy, uyển
chuyển giống như đang khiêu vũ, thật sự làm nở mày nở mặt cho chị em phụ nữ chúng ta.” Hoàng Thiên Hạnh ngồi ở bên cạnh Hồng Liên, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Cô đam mê võ thuật, từ nhỏ đã học taekwondo. Bây giờ lại nhìn thấy
Hồng Liên lợi hại như vậy, liền trở nên phấn khích. Tạm thời cô đã quên
mất Hồng Liên cũng là tình địch của mình, quấn lấy Hồng Liên hỏi về võ
thuật.
Hồng Liên nhướng đuôi mày, trong lòng cũng cảm thấy tự hào, nghịch
con dao nhỏ trong tay: “Đây chính là võ công mà chị gái tôi đặc biệt học được từ bên ngoài. Tuy nói ra còn kém so với võ thuật Việt Nam đa dạng
phong phú, nhưng mà cũng có chỗ đặc biệt. Thế nào, lợi hại không?”
“Lợi hại lợi hại, quả thực là quá lợi hại. Cái người tên gì mà Miêu
Hữu Bằng gì đó, nhìn người cao to thô bạo đã lợi hại như vậy, kết quả ở
trước mặt chị Hồng Liên không cách nào đánh trả được một đòn. Nếu em
cũng có thể giỏi như vậy thì tốt quá.” Hoàng Thiên Hạnh vừa ngưỡng mộ
vừa ao ước được như Hồng Liên.
“Không phải võ thuật Việt Nam?” Trần Gia Bảo có hơi bất ngờ, sau đó
lại cảm thấy hợp lý. Thảo nào anh không thể nhìn thấu được võ công của
Hồng Liên, hóa ra là do nguyên nhân này.
Ngay lúc này, Diệp Ngọc Trâm bước tới trước mặt Trần Gia Bảo, hơi hơi cúi đầu, khẽ mở miệng nhẹ giọng nói: “Gia Bảo, thực sự xin lỗi.”
Trần Gia Bảo hơi ngạc nhiên, nghĩ một lúc vẫn không đoán ra được,
nói: “Hình như cô không làm chuyện gì có lỗi với tôi, vì sao lại nói xin lỗi?”
Diệp Ngọc Trâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra chuyện hai ngày qua: “Anh là ân nhân của nhà họ Diệp. Nhưng mà ông nội tôi vẫn rất đề
phòng anh, nghiêm cấm người nhà họ Diệp tiếp xúc thân cận với anh. Sợ
anh sẽ gây phiền phức cho nhà họ Diệp.”
Sau khi nói xong, ngay cả Diệp Ngọc Trâm cũng cảm thấy hành động của
Diệp Trường Nhạc rất quá đáng. Không đến nỗi là “lấy oán báo ơn”, nhưng
mà chính là “qua cầu rút ván”.
“Hóa ra là vì chuyện này.” Trần Gia Bảo bật cười ra tiếng, phản bác nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều.
Dù sao nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên có “Lục đại hộ pháp”, còn có một
vị bán bộ Tông Sư. Đối mặt với thế lực hùng mạnh như vậy, nếu tôi là ông nội cô, e rằng tôi cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy.
Cô có tin không, chín mươi chín phần trăm những người đang tham dự
bữa tiệc này đều có chung một suy nghĩ như ông nội cô. Phải nói rằng cầu may tránh họa là chuyện thường tình của con người.”
“Anh không tức giận sao?” Diệp Ngọc Trâm ngạc nhiên hỏi. Sự rộng
lượng của Trần Gia Bảo khiến cô ấy phải nhìn anh với con mắt khác, đôi
mắt đẹp như phát ra ánh sáng.
“Vì sao lại phải tức giận? Tôi không để kiểm soát suy nghĩ của người
khác. Nhưng mà chờ sau khi tôi tiêu diệt được nhà họ Tô ở tỉnh Trung
Thiên, mặc kệ là ông nội cô hay những người khác ở buổi tiệc này, cho dù lúc trước muốn tránh xa tôi thế nào, đến lúc đó còn phải nghĩ cách muốn lấy lòng tôi. Những chuyện này suy cho cùng đều là bản tính con người,
rất bình thường.” Trần Gia Bảo vươn tay phải ra, chậm rãi nắm chặt, vẻ
mặt tràn đầy tự tin.
Diệp Ngọc Trâm thừa nhận, lúc này cô ấy đã bị Trần Gia Bảo làm cho
rung động rồi. Trong lòng rạo rực, cô ấy cảm thấy xung quanh Trần Gia
Bảo như phát ra hào quang lóa mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT