Người thanh niên khôi ngô tuấn tú ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái tên là Tả Chí Kiên là cậu ấm ở tỉnh Trung Thiên, gia đình mấy đời làm quan võ thời cổ đại. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng một cách kín đáo của Lục Bảo Ngọc khi thấy Trần Gia Bảo thì khẽ nhíu mày, lưỡng lự nhìn Trần Gia Bảo, ánh mắt thoáng hiện lên một tia thù địch.

Lần này anh ta đến tỉnh thành mục đích chính là cầu hôn Lục Bảo Ngọc, thứ nhất là được ôm trong tay cô gái xinh đẹp này, thứ hai là có thể trở thành con rể của nhà họ Lục mà mượn vốn của đại dòng họ này để giúp cho dòng họ của anh ta bước lên một tầm cao mới.

Nhưng mà sau buổi gặp mặt hôm nay, Tả Chí Kiên thấy Lục Bảo Ngọc đối với mình cực kỳ lãnh đạm. Hơn nữa cả điệu bộ, cử chỉ, giọng nói của Lục Bảo Ngọc đều cố ý giữ khoảng cách khiến cho Tả Chí Kiên thấy khó chịu trong lòng.

Bây giờ lại thấy Lục Bảo Ngọc thân mật với Trần Gia Bảo như vậy, thậm chí còn chủ động tươi cười chào hỏi Trần Gia Bảo nữa.

Kiểu cách đối xử như vậy đến ngay cả anh ta cũng không có được nên tự âm thầm cho rằng Trần Gia Bảo chính là tình địch của mình, ghi hận trong lòng. Ngay sau đó, Chí Kiên lại nhìn thấy Hương Giang xinh đẹp mĩ miều thì hai mắt sáng rực lên. Vẻ đẹp của Hương Giang không hề thua kém Lục Bảo Ngọc một chút nào. Mặc dù anh ta đã nhìn thấy nhiều loại người đẹp lẳng lơ rồi nhưng khi nhìn thấy Hương Giang vẫn động lòng.

Trần Gia Bảo bước đến, khi đến sát gần gian nhà nghỉ mát thì Lục Bảo Ngọc đung đưa ánh mắt khẽ cười nói: “Gia Bảo, tối hôm qua sau khi nghe nói anh muốn đến, tuy rằng trong lòng tôi mong đợi đã lâu nhưng nhớ lại anh nói đến đây là vì có hẹn, nếu Bảo Ngọc đoán không sai thì hẳn là anh vì chị Tâm mà đến.”

“Đúng vậy.”

Trần Gia Bảo gật đầu.

Trong lòng Châu Nguyệt Tâm càng thêm vui sướng.

“Lục Bảo Ngọc còn tưởng rằng Trần Gia Bảo là tới thăm mình đấy, thật uổng công chờ đợi rồi.”

Ban đầu Lục Bảo Ngọc còn làm bộ giống như bị thương, sau đó lại nói tiếp: “Gia Bảo, vị trí của anh, tôi đã chuẩn bị sắp xếp xong rồi, cứ ngồi bên cạnh chị Tâm là được.”

Trần Gia Bảo gật đầu với Lục Bảo Ngọc rồi đi về phía vị trí bên phải ngồi xuống.



“Chào cậu Trần.”

Ánh mắt của Châu Nguyệt Tâm ngượng ngùng chờ mong, chủ động đứng lên tránh vị trí chủ tọa cho Trần Gia Bảo ngồi rồi tự mình lại ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo, lén nhìn vào đôi mắt của anh rồi hồi hộp chờ đợi.

Hương Giang khéo léo đứng sau lưng Trần Gia Bảo.

Lục Hán Dương thấy thế cũng kéo Mã Hồng Mai đi về phía bên phải ngồi xuống. Sự việc hôm nay không liên quan gì đến Lục Hán Dương cùng Mã Hồng Mai nên hai người họ biết điều ngồi vào vị trí sau cùng nhất.

Trần Gia Bảo nhìn thẳng ra trước mặt, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi đối diện, một già một trẻ.

Trong đó người trẻ tuổi chính là Tả Chí Kiên, mặt mũi khôi ngô sáng láng, ngũ quan rõ ràng, toàn thân toát lên khí thế bừng bừng. Hơn nữa lại ẩn giấu một luồng sát khí áp chế người khác, vừa nhìn đã rõ không những là ở ẩn lâu năm mà còn là cao thủ võ thuật.

Về phần ông già kia thì mặc một bộ áo dài màu xám bằng vải bố, mặt mày nhăn nheo, thậm chí lưng đã còng xuống. Nhìn vẻ mặt bên ngoài khiến cho người ta nghĩ đó là một cụ già ốm yếu nhưng Trần Gia Bảo lại sắc bén nhận ra ánh mắt của ông ta hơi nheo lại, quan sát bốn phía giống như một con mãnh hổ đang chực chờ chuẩn bị vồ mồi vậy.

Rõ ràng là một người có võ công cao cường.

Lục Bảo Ngọc lại ngồi xuống, hai tay đặt trên dây đàn nhưng không gảy, cười nói: “Gia Bảo, anh vừa tới nên tôi giới thiệu với anh một chút, người ngồi đối diện với anh là Tả Chí Kiên, cậu chủ của dòng họ võ cổ truyền ở tỉnh Trung Thiên. Bố của cậu Tả với sư phụ của tôi là bạn thân lâu năm, cho nên lần này cậu chủ đến Tỉnh Thành làm việc đều do tôi đón tiếp.

Dòng họ võ cổ truyền?

Trần Gia Bảo hơi nhướn lông mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play