Chờ sau khi Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa đi khỏi, Kiều Thanh Nguyên liếc nhìn đứa con trai cả của mình, nói: “Ngọc Nghi, con nghĩ rằng Trần Gia Bảo và Phượng Hoa rốt cuộc có thể đạt được mong muốn hay không?”

“Con cũng không biết.”

Kiều Ngọc Nghi cười khà khà nói: “Nhưng dù sao con cũng cảm thấy Trần Gia Bảo đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Chỉ cần là cậu ta điều gì cũng có thể xảy ra.”

Kiều Thanh Nguyên khẽ cười lắc đầu, nói: “Trần Gia Bảo thực sự khiến người khác rất kinh ngạc, nhưng mà cậu ta còn quá trẻ, một đường đi lên ở tỉnh thành này lại quá thuận lợi, khó tránh khỏi tuổi trẻ khinh thường không để ai vào mắt, nhưng thật ra bố cảm thấy lần này cậu ta đi tới tập đoàn, nhất định sẽ nếm mùi thất bại.”

Kiều Ngọc Nghi không nói gì, tận đáy lòng ông ta vẫn hy vọng Trần Gia Bảo có thể trợ giúp Kiều Phượng Hoa đảm nhận được vị trí chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều, có như vậy về sau tranh đoạt vị trí chủ nhân nhà họ Kiều ông ta mới có thể nắm chắc phần thắng.

“Trần Gia Bảo còn trẻ, để cho cậu ta chịu khổ một chút cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Kiều Thanh Nguyên xoay người đi vào trong biệt thự, dường như không quá coi trọng Trần Gia Bảo.

Bên này khi Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa bước ra khỏi biệt thự, ngồi lên chiếc xe Bentley phiên bản giới hạn của anh, Hương Giang lái xe chạy hướng về trung tâm thành phố. Tập đoàn nhà họ Kiều tọa lạc tại khu đất vàng ở trung tâm thành phố, nằm trên, cho nên có thể thấy được nguồn lực tài chính của nhà họ Kiều thực sự khổng lồ.

Trần Gia Bảo và Kiều Phượng Hoa ngồi ở hàng ghế sau cùng nhau, càng đến gần tập đoàn nhà họ Kiều, Kiều Phương Hoa càng bồn chồn lo lắng.

“Gia Bảo, chú hai của tôi đã nắm quyền điều hành ở tập đoàn nhiều năm, với phong thái làm việc và tính cách của ông ấy, chỉ sợ đã sớm ăn sâu bén rễ trong tập đoàn từ lâu, còn có mấy ông già trong hội đồng giữ chức vụ quan trọng ở đó, đa số đều đã hợp sức với chú hai, hiện tại tôi đến tập đoàn nhà họ Kiều tiếp nhận chức vụ chủ tịch này chỉ sợ là sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn.”

Kiều Phượng Hoa ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo lo lắng nói.

Trần Gia Bảo vươn tay ôm lấy eo Kiều Phượng Hoa, thoải mái cười nói: “Không sợ, còn có tôi đây.”

Kiều Phượng Hoa quay qua nhìn Trần Gia Bảo, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của anh thật tỏa sáng và ấm áp, như ánh mặt trời, tim bỗng chốc đập thình thịch, không nhịn được cười tươi như hoa, nói: “Phải, có Gia Bảo ở đây, tôi không sợ.”



Trần Gia Bảo còn đang muốn an ủi cô ta thêm mấy câu, đột nhiên cau mày, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Gần như cùng lúc đó, Hương Giang trầm giọng nói: “Ông chủ, có chuyện rồi.”

“Cái gì…”

Kiều Phượng Hoa còn chưa kịp phản ứng, bên phải đột nhiên có một chiếc xe tải lớn màu trắng từ bên kia đường lao thẳng ra, tốc độ cực nhanh hướng tới mục tiêu là chiếc Bentley!

Mắt thấy sắp đụng phải chiếc xe tải lớn, là muốn gây tai nạn chết người!

Kiều Phượng Hoa hết hồn, cảm nhận được cái chết đang đe dọa, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo kéo thắt lưng Kiều Phượng Hoa, trên miệng ý cười vẫn không suy giảm, nói: “Đừng sợ, còn có tôi đây.”

Trong giọng nói dường như tràn đầy mê lực, trái tim đang hoảng loạn của Kiều Phượng Hoa lập tức bình tĩnh trở lại, từ từ nhắm mắt lại vùi mặt vào lồng ngực Trần Gia Bảo.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngay lúc chiếc xe tải lớn chuẩn bị tong vào chiếc Bentley, Hương Giang gặp nguy hiểm không hoảng loạn, chân đạp ga, đánh mạnh tay lái, giữa tiếng gầm rú của động cơ và tiếng chói tai của lốp xe cao su ma sát với mặt đất, chiếc Bentley lượn một cái, trượt ra khỏi hông chiếc xe tải lớn, nguy hiểm nhưng vô cùng hoàn hảo tránh được vụ tai nạn.

Giây tiếp theo, Hương Giang đạp chân phanh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe tải màu trắng kia đã chạy đi rất xa.

“Gia Bảo, vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp.”

Kiều Phượng Hoa ngẩng đầu khỏi ngực Trần Gia Bảo, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play