“Suỵt, cậu nói vậy là muốn chết à? Nhưng mà tớ nghe được chuyện hai người này chuyển đến đây không bao lâu thì ngày nào cũng có một đám người theo đuổi không ngừng, trong đó không thiếu đám thiếu gia nhà giàu. Cậu đoán xem, kết quả cuối cùng thế nào?”

“Thế nào? Chẳng lẽ theo đuổi thất bại thật à?”

“Thất bại là còn may đấy. Cậu biết Mục Lương Huy, cái người nhà siêu giàu có học trường chúng ta không? Nghe nói những ai theo đuổi Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đều bị Mục Lương Huy cho người đánh thê thảm, đồng thời cảnh cáo bọn rằng tuyệt đối không được phép đến gần hai người kia gây sự.

Thế nào, nghe sợ chưa?”

“Đừng nói…Mục Lương Huy cùng lúc để ý đến cả hai người luôn nhé?”

“Mình không biết tình huống cụ thể, chỉ là mình từng thấy Mục Lương Huy đứng nói chuyện với hai người kia rồi. Thời điểm đứng trước mặt Thanh Hà và Tần Nhã, mình cảm giác cậu ta giống như người hầu vậy, khúm núm cúi đầu khom lưng, dường như rất sợ hãi.”

“Vậy chẳng lẽ…hậu thuẫn sau lưng Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã lớn đến mức có thể áp chế được cả gia đình quyền quý như Mục Lương Huy?”

“Cẩn thận cái miệng cậu đấy. Chuyện của mấy người giàu có như vậy không phải là chuyện mà những người bình thường như chúng ta có thể dính líu vào. Hơn nữa, hai hoa khôi xinh đẹp như nữ thần kia, càng không phải là đối tượng mà tụi mình có thể với tới.”

“Cậu nói đúng. Cũng không biết là người xuất chúng giỏi giang đến mức nào mới có thể khiến bọn họ động lòng đây.”

Nghe qua đủ loại bàn tán, Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã vẫn thản nhiên chụm đầu, nhỏ to nói chuyện cùng nhau. Những lời này hai người đã sớm nghe đến nhàm tai. Khoảng mười mấy phút trước hai người nhận được cuộc gọi từ Trần Gia Bảo, tâm tình vô cùng kích động, nhanh chóng tỉ mỉ, chỉn chu trang phục một phen sau đó đến trước cổng trường đại học đứng chờ người.

Trong chốc lát, Trần Gia Bảo thong thả bước tới, xuất hiện trong tầm mắt hai cô gái.



“Anh Gia Bảo!”

Lâm Thanh Hà trong ánh mắt toàn bộ đều ngập tràn sự vui vẻ, trực tiếp nhào vào lòng Trần Gia Bảo, giống như vô số lần trong quá khứ. Mặc dù Tần Thanh Nhã rất muốn cư xử tự nhiên như Lâm Thành Hà nhưng cô biết mình không có tư cách làm chuyện đó.

Dù sao đối phương cũng là bạn gái của Trần Gia Bảo. Hơn nữa nếu cô cũng hành động như vậy, chắc chắn sẽ gây ra một trận ồn ào. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc ồ lên, chẳng lẽ chàng trai đẹp mắt trước mặt này là người yêu của Lâm Thanh Hà hay sao?

Còn chưa kịp để mọi người nhận thức được tình huống, chỉ thấy Trần Gia Bảo cưng chiều vỗ nhẹ lưng Lâm Thanh Hà, sau đó anh đưa bàn tay hướng về phía Tần Thanh Nhã, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Chỉ cần một nụ cười như vậy, cô đã cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tần Thanh Nhã không nhịn được nữa, coi như gây nên một trần ầm ĩ đi, thì có sao đâu chứ. Cô trực tiếp sải bước về phía trước, túm lấy cánh tay Trần Gia Bảo, cả thân thể mềm mại ngã vào lòng anh.

Tất cả mọi người xung quanh đều trực tiếp ngây người, há hốc mồm!

Trong ánh mắt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì của mọi người xung quanh, Trần Gia Bảo thản nhiên tay phải nắm lấy cổ tay Lâm Thanh Hà, tay trái choàng qua người Tần Thanh Nhã, đi thẳng vào khuôn viên trường. Khi bóng dáng ba người khuất dạng, đám người ở phía sau lúc bấy giờ mới như bừng tỉnh, xôn xao hỏi nhau.

“Làm ơn nói là tôi hoa mắt đi. Không phải chứ, chuyện hai hoa khôi trường chúng ta vừa gặp tên kia liền chủ động đi đến ôm ấp, bày tỏ tình cảm là thật sao?”

“Tôi cũng nhìn thấy tường tận mọi thứ đây này. Nếu không phải ban ngày, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ đó chứ. Thằng nhóc kia chẳng biết là ai, cũng quá trâu bò đi. Không chỉ lừa được một hoa khôi vào tay, thậm chí còn ngang nhiên trái ôm phải ấp cả hai. Thật sự là càng nhìn càng cảm thấy ghen tị đến chết mất!”

“Haha, mày tức cái gì. Cứ coi như thằng nhóc đó may mắn đi, có thể hai tay ôm ấp hai người đẹp nhưng còn cửa ải Mục Lương Huy ở phía trước kia kìa. Mày cứ chờ mà xem, đối với tính tình của vị thiếu gia đó, chỉ cần ai có ý đồ tán tỉnh Lâm Thanh Hà hoặc Tần Thanh Nhã thì Mục Lương Huy sẽ trực tiếp dẫn người đến tận nơi dạy dỗ đối phương một trận ra trò. Thằng nhóc này còn phạm phải điều tối kị, một lúc ôm ấp cả hai người, tao dám cá Mục Lương Huy sẽ đánh thằng nhóc này tới kêu cha gọi mẹ mất thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play