Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên phát sốt vốn không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, uống thuốc Từ An đưa xong lại ngủ say.
Từ An lo lắng Tô Nguyên ban đêm lại nóng lên, nên ngủ ở sofa bên cạnh cậu.
Nhưng cũng may Tô Nguyên ngày hôm sau tỉnh lại không còn sốt nữa, nếu không Từ An nghĩ nhất định phải đưa người đến bệnh viện.
"Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, còn về buổi concert đầu tiên của em anh sẽ giúp em trông, anh cũng sẽ thương lượng với công ty bên kia về MV, sức khỏe hiện giờ của em không thích hợp để làm việc." Từ An đứng ở bên cạnh đưa cháo cho Tô Nguyên, Tô Nguyên không từ chối ý tốt của anh nên đã gật đầu đồng ý.
"Tiểu Cẩn" Bà Lục nhìn con trai mình nằm bất động trên giường, "Con nghe lời mẹ uống thuốc đi, thuốc này không thể dừng được."
Lục Cẩn xoay người quay lưng với bà Lục, dùng hành động này để từ chối.
"Con làm loạn đủ chưa hả!" Bà Lục tức giận kéo chăn của Lục Cẩn ra, "Mẹ làm tất cả đều vì con, con nhất định phải làm vậy với mẹ sao hả? Mẹ là mẹ của con!"
"Vậy mẹ cũng không thể làm tổn thương Tô Nguyên! Em ấy là người sống sờ sờ, là người mà con yêu!" Lục Cẩn tức giận ngồi dậy, "Khi biết mẹ của con lấy tính mạng của vợ con để cứu con, con buồn biết bao."
"Con tưởng ban đầu hai người đồng ý cho con kết hôn với Tô Nguyên chỉ đơn thuần là muốn thấy con được hạnh phúc, không ngờ hai người đã có dự tính từ lâu rồi." Lục Cẩn cười khẩy, "Thuốc này con sẽ không uống nữa, Tô Nguyên về sau bị con đuổi đi rồi, em ấy sẽ không đồng ý với kế hoạch của hai người, nếu hai người cưỡng chế em ấy làm phẫu thuật, con sẽ không nể tình đi kiện hai người đâu."
"Con!" bà Lục cũng hết cách, nhiều năm như vậy bà ta cũng biết tính khí của con trai mình, nếu không cũng sẽ không làm những chuyện này sau lưng anh.
"Đây là nhà con, xin mẹ hãy về đi, đừng đến thăm con nữa, con chết hay sống không cần hai người đến quấy rầy." Lục Cẩn trực tiếp ra lệnh đuổi khách, bà Lục không biết làm sao đành phải rời đi.
Lục Cẩn say sưa ôm quần áo của Tô Nguyên, khó chịu lẩm bẩm: "Tiểu Nguyên Bảo, Nguyên Bảo của anh, anh xin lỗi."
Bởi vì Lục Cẩn không dùng thuốc, dẫn đến pheromone của anh không được áp chế, nên càng không dễ kiểm soát, làm ảnh hưởng đến thần kinh não của anh, anh bắt đầu sinh ra ảo giác.
"Lục Cẩn" Một đôi tay vuốt ve đầu Lục Cẩn, "Khó chịu lắm sao? Đi uống thuốc đi, uống rồi sẽ không khó chịu nữa."
"Không được, anh không thể uống thuốc này được." Lục Cẩn trở tay ôm lấy ảo giác, "Tiểu Nguyên Bảo, Nguyên Bảo của anh, em ở đây với anh đi, ở lại với anh."
Từ lần anh làm tổn thương tuyến thể của cậu, anh liền biết hậu quả của việc uống thuốc này, nếu anh tiếp tục dùng thuốc này, vậy thì lần sau mất kiểm soát nhất định sẽ làm tổn thương Tô Nguyên.
...
Tô Nguyên ở nhà Từ An nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, cậu không muốn để bản thân mình nhàn rỗi nên đã xin Từ An để mình đến phòng thu âm.
Từ An cũng bị quấn lấy đến không có cách nào đã gật đầu đồng ý, "Hôm nay chúng ta sẽ đến Star Entertainment trước, bản thảo kế hoạch cho MV của bọn họ đã có rồi, gần như chờ chúng ta xem qua là có thể bắt đầu quay."
Tô Nguyên cũng không khỏi vui mừng: "Là MV cho album Thiện ác kia sao?"
"Ừm" Từ An lướt xem bình luận, "Bọn họ quyết định lấy Thiên thần và Ác quỷ làm chủ thể, cảm giác nó làm giống như phim nhiều tập."
"Để em em thử!" Tô Nguyên kích động nhoài người qua xem.
Kịch bản của MV là Thiên thần đánh cược với Ác quỷ, Thiên thần cho rằng bản chất con người là lương thiện, còn Ác quỷ lại cho rằng bản chất con người là gian ác.
Họ đã gặp một cô gái trong sáng và tốt bụng, Thiên thần đã vô tình yêu cô gái đó, nhưng bởi vì Ác quỷ trao cho cô gái dục vọng bất tận, cô gái đã phản bội Thiên thần, dưới tình huống Thiên thần không chú ý đến, cô gái đã chặt đi đôi cánh của Thiên thần.
Cuối cùng Thiên thần ngã xuống vách núi, Ác quỷ đã cứu Thiên thần, dùng máu của hắn tưới cho Thiên thần, cuối cùng Thiên thần biến thành Ác quỷ.
"Wow" Tô Nguyên xem xong không khỏi thán phục, "Cái này thật sự là MV mà không phải phim nhiều tập à?"
"Kịch bản này khá mới lạ, rất hợp với bài hát của em, dàn diễn viên phụ cũng rất ổn, Từ An chỉ ra dàn diễn viên phụ, "Có Giang Thành đóng vai Ác quỷ, Triệu Lê Lê diễn nữ chính, em diễn Thiên thần."
"Em có chút mong chờ!" Tô Nguyên thích thú mà xem đi xem lại tình tiết, Từ An cũng có thể nhìn ra sự yêu thích của Tô Nguyên, cười nói: "Được, em thích thì chúng ta xác nhận kịch bản này đi, khi qua đó có thể trực tiếp ký hợp đồng, sau đó ấn định thời gian ghi hình, à nói với em này nữa, biên kịch này là con gái út của Star Entertainment, cũng là fan của em, cô ấy nói nếu như em chọn kịch bản của cô ấy thì sẽ cho em dùng thiết bị với hậu kì tốt nhất á!"
Tô Nguyên: "Vậy sao? Cho nên ngay từ ban đầu Từ ca anh đã nhìn trúng kịch bản này rồi à, nếu không thì cũng sẽ không chỉ đưa em xem kịch bản này!"
Từ An khẽ cười, "Được rồi, quyết định rồi chúng ta đi tham ban đi."
Tô Nguyên: "Tham ban? Tham ban ai cơ?"
"Giang Thành" Từ An đảo mắt, "Hôm qua cậu ấy cứ gọi cho anh mãi, kêu anh đến thăm cậu ấy, chậc, thật là lãng phí thời gian của anh mà."
Mặc dù Từ An ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng Tô Nguyên vẫn ngửi thấy hương vị ngọt ngào, "Chậc, này là miệng nói không nhưng cơ thể thì thành thật đó à?"
Cả hai đùa giỡn chạy đến phim trường của Giang Thành, đó là một nơi xa xôi hẻo lánh, Tô Nguyên nhìn cảnh vật chung quanh hỏi: "Giang Thành đóng phim gì mà ở cái nơi rách nát này?"
"Chắc là phim võ thuật." Từ An dừng xe trực tiếp gọi điện cho trợ lý của Giang Thành, động tác của trợ lý cũng rất nhanh nhẹn, phút chốc đã chạy tới.
"Anh Từ, anh Giang vẫn đang quay phim, em dẫn hai người vào trong nha." Trợ lý Tiểu Ngô lau mồ hôi trên trán, bộ dạng ngây ngô làm cho người ta vừa nhìn đã thích.
Bọn họ vừa đến phim trường đã nhìn thấy Giang Thành bị một nam diễn viên võ thuật khác đá văng ra ngoài, sắc mặt Giang Thành thay đổi, cố gắng nói lời thoại.
Cuối cùng đạo diễn hài lòng hô một tiếng: "Cắt"
Từ An lập tức chạy qua, đau lòng đỡ Giang Thành dậy, "Mấy cậu đánh thật à?"
"Đúng vậy, lúc trước đánh giả quá, cho nên đã bảo cậu ta đánh thật." Giang Thành cố tình không dùng lực, làm cả người mình đè trên người Từ An, Từ An mặc dù có hơi tốn sức, nhưng vẫn vác người về phòng nghỉ.
Tiểu Ngô nhanh tay lẹ mắt lấy thuốc trị thương, đang định đưa cho Giang Thanh bôi lên nhưng Từ An ngăn lại nói: "Đưa thuốc cho tôi, cậu đi mua nước trước đi."
"Được ạ" Tiểu Ngô đưa thuốc cho Từ An rồi xoay người rời đi.
Từ An cởi áo Giang Thành, nhìn phần eo bị bầm một mảng mà đau lòng xoa nắn.
Giang Thành mặc dù đau, nhưng được Từ An dịu dàng bôi thuốc như vậy cũng thấy vui vẻ, hắn quay lại nói với Tô Nguyên: "Cậu còn nhớ mình từng đến đoàn phim để thực hiện những cảnh võ thuật không? Cả người cậu té xuống, ôi thảm không nỡ nhìn, còn không được ai bôi thuốc cho, không như tôi, tôi có Tiểu An."