Chuyện xảy ra tối qua, Nguyễn Hương Thảo đã không kịp chờ đợi bảo Tiêu Giai Kỳ hẹn cô ra, có phải hay không đang mong chờ cô đã bị đám người nọ chà đạp, giờ muốn nhìn dáng vẻ thê thảm của cô chăng?
Nếu thật là như vậy, cô có nên xuất hiện đả kích Nguyễn Hương Thảo một tí không.

Lúc này, người phục vụ bắt đầu bưng món ăn lên, giọng nói của Tư Mộ Hàn kéo cô về từ đống suy nghĩ: “Ăn cơm.


Nguyễn Tri Hạ khôi phục tinh thần, đột nhiên nhớ đến lần trước anh bị bệnh đến mơ mơ hồ hồ còn gọi “mẹ”, hơi tò mò hỏi “Tư Gia Thành”: “anh vẫn luôn ở nhà Tư Mộ Hàn à, còn ba mẹ anh đâu?”
Lời nói vừa dứt, cô rõ ràng nhìn thấy động tác gắp món ăn của Tư Gia Thành khựng lại, vẻ mặt trở nên không bình thường nữa.

Nguyễn Tri Hạ cảm giác bản thân đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, bèn vội vàng gắp món ăn cho anh, hơi lấy lòng: “Anh ăn nhiều một chút.


Hai người yên tĩnh dùng xong bữa cơm này.

Đợi đến lúc thanh toán, Nguyễn Tri Hạ muốn thanh toán, kết quả Tư Mộ Hàn một tay đã kéo cô ra sau người, thanh toán xong liền quay đầu lạnh lùng nói: “cùng phụ nữ ra ăn cơm, đàn ông trả tiền là đạo lý hiển nhiên.


Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thành thật: “Chị dâu như mẹ hiền, chị dâu trả tiền cũng là đạo lý hiển nhiên.



“dù sao thì tôi đã thanh toán rồi, nếu em thực lòng băn khoăn thì…” Tư Mộ Hàn nghiêng người áp sát gần cô, thấp giọng nói: “hôn một cái là được.


“…” còn không bằng bảo cô đi chết đi thôi.

Nguyễn Tri Hạ hất tay anh rồi rời khỏi nhà hàng.

Tư Mộ Hàn nhìn bóng lưng của cô, nụ cười càng sâu.


Cuối cùng thì Nguyễn Tri Hạ cũng vẫn không đến nhà hàng đối diện gặp Tiêu Giai Kỳ, cô và “Tư Gia Thành” về thẳng nhà.

Tiêu Giai Kỳ liên tục gọi điện thoại cho cô, cô cũng không không thèm nghe máy.

Vốn rằng việc này sẽ qua, kết quả sáng ngày thứ hai liền nhận được điện thoại từ Hạ Lập Nguyên.

“Tri Hạ, có phải gần đây đang tìm việc hay không? Con cứ việc đến công ty nhà mình làm việc, như vậy thì không cần nhìn sắc mặt người ta, như vậy tốt biết bao!” Hạ Lập Nguyên nói đến chân thành tha thiết, mém nổi Nguyễn Tri Hạ đã tin ngay.

Nguyễn Tri Hạ hững hờ trả lời: “Nhưng tôi đã tìm được việc rồi.



Giữa tập đoàn nhà họ Diệp và Thịnh Hải, cô không chút do dự mà chọn Thịnh hải, trước giờ không cần suy nghĩ gì cả.

Hạ Lập Ngôn yên lặng một lúc, dường như đã quyết tâm: “Con đến công ty làm việc, ta giao cổ phần cho con thì sao?”
Cổ phần?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ngồi thẳng người, hơi nghi ngờ mình đang nghe nhầm.

Nguyễn Hương Thảo và anh trai cô đều nắm giữ cổ phần công ty nhà họ Nguyễn, hàng năm đều được chia hoa hồng, ngay cả Tiêu Giai Kỳ cũng có cổ phần, mặc dù rất ít, nhưng cũng là có.

Cả nhà họ Nguyễn, chỉ có Nguyễn Tri Hạ bị gạt bỏ, không được chia cổ phần.

Cô từng vô cùng hi vọng Hạ Lập Nguyên có thể chia cho cô một ít cổ phần, cho dù là 1%, ít nhất cũng khiến cô cảm thấy bản thân là một thành viên của nhà họ Nguyễn.

Còn bây giờ, ngược lại, cô không còn quan tâm đến chỗ cổ phần kia nữa, Hạ Lập Nguyên lại muốn cho cô.

Nghĩ mà thấy có chút buồn cười.

Nguyễn Tri Hạ thế mà lại cười thành tiếng, trong lòng đương nhiên biết rõ Hạ Lập Nguyên có thể có ý đồ khác, nhưng cô vẫn hỏi lại: “Bố định chia cho con bao nhiêu cổ phần?”
Hạ Lập Nguyên lập lờ nói: “Chắc chắn nhiều hơn mẹ con, con yên tâm, bố sẽ không để con chịu thiệt đâu.


Nhiều hơn Tiêu Giai Kỳ? Vậy thì sẽ rất ít.

Nếu Hạ Lập Nguyên đã dâng mồi đến miệng, Nguyễn Tri Hạ tội gì không ăn cơ chứ?
“Cho dù nói thế nào, hiện nay con cũng là cô chủ nhà họ Tư, bố kì thực nên chia cổ phần cho con, hay cho con 15% cổ phần đi, nếu ít quá, nói ra ngoài sẽ bị người ta cười chê.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play