Chương 3972:

Bên kia, Nguyễn Kiến Định xuống máy bay theo ý muốn, không báo trước với ai, anh ấy lái xe ô Nguyễn đậu ở sân bay vội vàng chạy về.

Mặt trời lặn đẳng xa rực lên ánh sáng đỏ cam, Nguyễn Kiến Định một tay chống lên cửa sổ, tay kia đặt trên vô lăng nhìn con đường phía trước, xe chạy càng lúc càng nhanh, gió thổi vù vù bên tai, làm cho anh ấy có một ảo ảnh mơ hồ rằng mình sắp bay lên.

Xe chạy dọc đường, lúc đến biệt thự, Nguyễn Minh Tú tình cờ bước ra khỏi đó, gặp phải Nguyễn Kiến Định.

Cô ấy ngây ngẩn trong giây lát, vài giây sau mới định thần lại, cô ấy hét lên và nhào thẳng vào người anh ấy, trên môi nở một nụ cười, như một kẻ điên. Cô ấy dùng tay và chân bám lên người anh ấy, giống như trang sức mà treo trên ngực anh ấy.

Nguyễn Kiến Định cũng hoàn hồn sau khi bị cô gái nhỏ đánh trúng, hai tay bắt được cô ấy, theo thói quen ước lượng một chút.

“Ở nhà có vui không?” Đây không phải là nơi để nói chuyện, anh ôm người trong lòng bước vào trong.

Đúng lúc hôm nay Công Tước Otto ở nhà, đang ngồi uống trà trong phòng khách, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh này.

Vội vàng đưa tay che nửa con mắt, thấp giọng mắng vài tiếng, chuẩn bị chống gậy bước lên tầng.

“Ông ngoại, con có chuyện muốn nói với ông. Ông lên phòng làm việc trên tầng đợi con một chút đi.” Từ khi xa nhau đến nay, anh ấy một ngày không gặp như cách ba năm, thật vất vả mới gặp được, anh ấy phải vội vàng trở về, thời gian gặp nhau thực sự không được bao lâu.

Anh ấy giờ phút này không đành lòng cũng như không muốn phá đi sự ấm áp, chỉ có thể ở bên cạnh thêm một lát -Anh lên trước nói chuyện công việc đi, em sẽ ở đây đợi anh xuống, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm tối, được không?” Nguyễn Minh Tú lúc sau mới nhận ra mình có chút ngại ngùng, hơi vùng vẫy động đậy tuột khỏi người Nguyễn Kiến Định, hai tay bối rối đứng trước mặt anh ấy.

“Được rồi, lát nữa anh sẽ cùng em đi ăn tối. Lân này anh sẽ không ở lâu được, Minh Tú ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, được không?”

Dù không muốn nói đến chuyện này nhưng sớm muộn gì cũng rời đi, nói với cô ấy sớm một chút còn có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, Nguyễn Kiến Định thở dài.

“Em biết anh đang bận. Anh ra ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân. Em sẽ ở nhà đợi anhl” Ánh sáng trong mắt anh gân như đã bị dập tắt, Nguyễn Minh Tú cắn môi đẩy lưng anh, cố nén nước mắt mà nhìn Nguyễn Kiến Định đi lên tâng.

“Mấy ngày nay con rốt cuộc là bận rộn cái gì vậy, ngay cả ông cũng phải giấu diếm sao?” Công Tước Otto đã ngồi sau bàn làm việc, câu đầu tiên khi nhìn thấy Nguyễn Kiến Định bước vào, ông ta đã tràn đầy nghi vấn.

“Trước đây con không muốn nói với ông, nhưng người không bằng trời tính. Tình hình diễn biến nhanh quá, giờ không thể che đậy được. Ông ngoại ơi, ông có biết Abel đang làm gì ở bên ngoài không?”

Anh ấy vẫn còn một đám người đang chờ được giải cứu, thời gian chẳng chờ đợi được ai cả.

“Cụ thể thì ông không biết. Khi lần đầu Abel rời khỏi nhà, mới có mười hai, mười ba tuổi. Ông cũng không rõ lúc đó còn nhỏ như thế ông ta sống kiểu gì. Sau khi trở về nhà, ông ta đã mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, xem bộ dạng có vẻ vẫn sống rất tốt.”

Công tước Otto cau vừa mày khi nhớ lại, vừa gõ ngón tay, ông ta luôn cảm thấy rằng hình như mình đã quên đi chuyện quan trọng nào đó.

“Vậy thì những năm qua ông ta đã làm những gì, làm thế nào ông ta tồn tại và sống tốt như vậy, ông vẫn chưa điều tra kỹ lưỡng sao?” Một đứa trẻ mười mấy tuổi ra tự mình ra ngoài bươn chải, cho dù không thích thì cũng sẽ tự đi điều tra. Suy cho cùng, với tư cách là một người bố, sự quan tâm chăm sóc là điều cơ bản nhất.

“Ông chưa đi điều tra. Lúc đó, ông ta đã làm chuyện khiến ông cảm thấy chán ghét. Ông đích thân đuổi ông ta ra ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play