Chương 3925:

Sau đó, cuối cùng căn phòng cũng trở nên yên tĩnh, mắt của anh ta vẫn luôn bị che lại, không thấy được tình hình ở bên ngoài, bây giờ ngay cả tiếng cũng không nghe thấy, ngay lập tức Vũ Nguyên Hải cảm thấy hoảng loạn, vùng vẫy la hét: “Rốt cuộc anh là ail Mau ra đây cho tôi, đừng ở đây làm ra vẻ thần bí nữa, tốt nhất là anh nên cầu nguyện để tôi không bắt được anh, nếu không tôi sẽ khiến anh đẹp mặt…”

Nỗi sợ từ đầu đến khiến cho thần kinh của anh ta trở nên căng thẳng, tiếng gió thổi nhẹ, cây cỏ lay động cũng khiến anh ta run rẩy, Vũ Nguyên Hải dựng tại lên cố gắng phân tích âm thanh, hình như trong phòng không còn ai nữa, nhưng đâu nghe thấy tiếng mở cửa, điều này khiến người khác rất đau đầu, anh ta vừa tích vừa an ủi bản thân, nhưng không nhìn thấy gì cả, nếu như ngay từ đầu người đàn ông này đã không giết mình, chứng tỏ rằng sự tồn tại của anh ta có vẫn có giá trị lợi dụng nhất định, chỉ cần như vậy anh ta chắc chắn vẫn còn cơ hội sống tiếp đi ra ngoài!

Người đàn ông vẫn luôn ở cạnh giường không rời đi xa, quan sát Vũ Nguyên Hải từ bừng bừng lửa giận đến từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó mới rời đi.

“Cậu chắc chắn muốn giữ người này lại sao?” Người đàn ông vừa đi ra, một người đàn ông trông khoảng hơn sáu mươi tuổi canh ở ngoài cửa vẻ mặt không biểu cảm hỏi, bề ngoài trông có vẻ rất kính cẩn với người đàn ông nhưng trong lời nói lại chẳng có chút kính cẩn nào, ngược lại giống như đang miễn cưỡng người khác vậy, vẻ mỉa mai toát ra từ trong xương cốt.

“Chuyện của tôi không cần ông quan tâm, ông chỉ cần báo cáo đúng sự thật là được.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, đi thẳng ra ngoài.

Trong lòng có hi vọng, con người sẽ trở nên hoạt bát, Nguyễn Minh Tú hiếm khi có được giấc ngủ ngon, một đêm không mộng, buổi sáng lúc ngủ dậy sắc mặt hồng hào,, so với sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt trước đây hoàn toàn là hai người khác nhau.

“Khi nào chúng ta xuất phát thế!” Vừa nhảy chân sáo xuống từ lầu xuống đã thấy Nguyễn Kiến Định ngồi đọc báo trên sô pha ở phòng khách, trong lòng cô ấy kêu lên một tiếng, vội chạy đến ngồi xổm bên cạnh anh thích thú hỏi.

“Đợi em thu xếp xong đồ đạc, khi nào cũng có thể xuất phát!” khẽ nhẹ lên mũi của cô gái, Nguyễn Kiến Định đặt chiếc ly màu trắng sứ trong tay xuống, gấp báo lại, nắm tay cô ấy đi vào hướng bàn ăn.

“Đấn đây lâu như vậy rồi anh vẫn chưa đưa em đi dạo đàng hoàng lần nào, bây giờ xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không có cơ hội nữa, hay là đợi sau khi em trở thành bà chủ của chỗ này rồi, anh sẽ đưa em đi xem cho đã nhé, bây giờ chúng ta ăn cơm, sau đó đưa em về nhài” Nguyễn Kiến Định híp mắt cười ấn người ngôi xuống ghế, vẫy vẫy tay, sau đó người làm ở trước bàn ăn bưng bữa sáng lên, động tác khá nhanh.

Lúc Ôn Đức Duy xuống nhìn thấy hình ảnh hai người anh anh em em ăn sáng, liên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng xem như vô hình ngồi xuống đổi diện Nguyễn Minh Tú, giọng nói không thân thiện: “Hôm nay tinh thần có vẻ tốt nhỉ, sao hôm qua lại không thấy em đồi dào sức sống như thế nhỉ!

Trừng to mắt nằm trên sô pha như con cá chết vậy, hừm… anh còn chẳng muốn nói tiếp!”

“Ôn Đức Duy…” Nguyễn Minh Tú bị nói đến ngại, nhìn qua thấy Nguyễn Kiến Định vẫn luôn cười, cô ấy bĩu môi kêu một tiếng.

“Đáng lẽ tôi không nên đến chỗ này! Bây giờ đúng là đáng đời, tên nhóc này chẳng những không nghe lời mà còn cãi lại với mình, rõ ràng là bắp cải lớn do tôi chăm sóc suốt hai mươi mấy năm, lại tự mình dâng lên cho heo ăn…

Ôn Đức Duy kiên quyết không để ý đến Nguyễn Minh Tú nữa, vừa hung dữ chọc vào trứng gà trên đĩa vừa phẫn nộ nói, lực tay khá mạnh làm cho nĩa và đĩa va vào nhau, tiếng lanh lảnh, Nguyễn Minh Tú nhìn chỉ nuốt nước bọt không dám hé hé một lời.

Bữa cơm kết thúc trong không khí kì lạ như vậy, động tác của Nguyễn Kiến Định rất nhanh, ăn xong rồi, máy bay cũng chuẩn bị xong.

Anh ta đi chuyển này là muốn tốc chiến tốc thắng, thời gian đợi máy bay lâu đã đành, ai mà biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, máy bay tư nhân sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, tùy ý đi lại, sẵn tiện còn có thể thể hiện thực lực của mình.

Dù gì cũng là đi gặp bố vợ mẹ vợ của mình, mặc dù nói rằng biểu hiện của Nguyễn Kiến Định rất chân thành, nhưng Nguyễn Minh Tú là người phụ nữ trong đáy lòng Nguyễn Kiến Định, xa cách mười mấy năm nhưng vẫn luôn nhớ nhung không thôi, vì thế anh ta rất trân trọng lần gặp mặt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play