Chương 3152:

Nguyễn Tri Hạ khẽ nhếch môi, cô vẫn cười như trước nhưng sắc mặt dần lạnh xuống.

Cách một cái bàn, ông cụ Chánh ngồi yên tĩnh ở đó, ông ta nhấp một ngụm cà phê, đầu ngón tay vuốt ve ly gốm sứ, lặng yên thu hết biểu cảm trên mặt của Nguyễn Tri Hạ vào mắt.

Không cam lòng bị một con nhóc đè đầu cưỡi cổ, ông ta nâng mặt lên, không cảm xúc nhìn cô, sau đó mới mở miệng nói: “Cô Tri Hạ vẫn không nể mặt như vậy, dù sao bây giờ nhà họ Tư đang cầu xin cô, một đứa bé còn không biết có thể bình an sinh hạ hay không thì ba mươi lăm tỷ cũng không lỗ”

Ông cụ Chánh cúi đầu nhìn ly cà phê đã vơi của mình, trào phúng nói: “Tôi ở thành phố này đã nhiều năm như vậy, tốt xấu gì thì danh dự vẫn còn đó, đã nói cho cô thì tuyệt đối sẽ không thiếu một đồng. Nếu cô Tri Hạ lo lắng thì lão đây có thể ghi phiếu nợ cho Aw co.

Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ cũng không hùng hổ dọa người nữa, cô mỉm cười đồng ý điều kiện này.

Cô cầm thẻ trên bàn rồi quay người đi ra ngoài, tay vừa chạm vào nắm cửa thì bị gọi lại: “Chờ một chút.”

“Nhận lấy bảy mươi tỷ của tôi, cô rời khỏi nhà họ Tư, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không được quay về, tôi cũng hi vọng cô không để Mộ Hàn biết chuyện này”

Sau khi thảo luận xong, ông cụ Chánh trở về trạng thái cũ. Tay trái chống gậy, tay phải được quản gia dìu, trông dáng vẻ như một ông cụ đi đứng không được tốt.

“Những chuyện đã bàn từ trước, đương nhiên tôi sẽ không thay đổi. Dù bây giờ tôi không có địa vị như ông cụ Chánh đây, nhưng những gì tôi nói đều như bát nước hất đi, muốn rút lại cũng không được. Chẳng lẽ ông cụ Chánh vẫn sợ tôi sẽ chọc ngoáy chuyện này trước mặt anh Hàn… Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, lắc đầu, tự hỏi ông ta lại có ý định gì.

“Đương nhiên tôi biết cô Tri Hạ là đứa trẻ luôn giữ lời hứa, nhưng Mộ Hàn có tình cảm sâu đậm với cô. Tôi không muốn nó bị tổn thương vì chuyện này, vì vậy tốt nhất cô nên mang theo tiền rời khỏi đây sớm đi”

Ánh đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, những bức tường xung quanh dải lụa như được rắc một lớp bụi vàng dày đặc. Ông cụ Chánh hơi nheo mắt lại, trong mắt ẩn hiện một vài cảm xúc và tính toán khó hiểu.

Tư Mộ Hàn mấy năm gần đây càng ngày càng nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà họ Tư, đặc biệt là năm nay, ngay cả lời nói của ông ta cũng không dùng được nữa, ông cụ Chánh vì suy xét cho bản thân và Sunrise nên đã cẩn thận lựa chọn Trần Mộc Châu, muốn cô ta giúp đỡ kiểm soát Tư Mộ Hàn và tập đoàn Sunrise.

“Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi về trước đây” Sợ Lê Quốc Nam ở nhà sẽ lo lắng nên Nguyễn Tri Hạ cũng vội vàng trở vê.

Dễ dàng có được ba mươi lăm tỷ, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ rất tốt, dọc đường còn khẽ ngâm nga, không mất bao nhiêu thời gian đã trở về.

“Tri Hạ.” Khi Lê Quốc Nam nhìn thấy cô, trước tiên cẩn thận kiểm tra cơ thể cô và em bé một lần, sau đó mới xụ mặt ngồi xuống sofa.

Biết mình sai, Nguyễn Tri Hạ đứng đó để Lê Quốc Nam kiểm tra xong mới cúi mặt đi theo phía sau, ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt lấy lòng móc thẻ trong túi ra: “Đây là ông cụ Chánh đưa cho em, bảo em rời xa anh Hàn. Không phải trước đó anh còn lo lắng việc nuôi dưỡng đứa nhỏ sao, anh Nam không cần lo nữa, tiền đã có rồi. ”

Có con thì phải tiêu thêm rất nhiều tiên. Số tiền trước đó chỉ dùng chữa bệnh cho Nguyễn Kiến Định thôi mà đã tiêu gần hết, Lê Quốc Nam đã đủ bận rộn, cô không thể mặt dày để mọi người phải chăm sóc cả mình.

“Bảy mươi tỷ để em rời đi? Nguyễn Tri Hạ, em còn hứa với ông ta điều gì nữa không?” Vừa nghĩ đã biết chuyện này là không thể nào, sắc mặt của Lê Quốc Nam xanh mét ngồi trên sô pha, chỉ hận không thể đương trường cạy đầu cô nhìn xem bên trong có thứ gì, liệu có phải chứa đầy nước hay không.

“Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Họ yêu cầu em phải… phá bỏ đứa con trong bụng… Em đã hứa sẽ…

xuống tay… Nguyễn Tri Hạ nói một câu thì dừng một lát, đến khi nói xong lời cuối cùng mới liếc nhìn vẻ mặt của Lê Quốc Nam, cả trái tim đều nhấc lên, sợ bị Lê Quốc Nam phun nước miếng trực tiếp.

“Tri Hạ, anh mất năm năm mới tìm được cách đánh thức Nguyễn Kiến Định, nếu cậu ấy tỉnh dậy biết nh không chăm sóc tốt cho em rồi đến đánh anh thô bạo thì sao? Nhưng mà đang yên ổn, tại sao ông cụ Chánh lại tìm gặp em?”

Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ di chuyển đến đầu kia của ghế sô pha trong nụ cười như có như không của Lê Quốc Nam, mỉm cười lấy lòng với anh ta: “Anh hãy nghe xong trước đã. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ đứa bé” Cô vừa nói vừa sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, bước tới nắm chặt ống tay áo của Lê Quốc Nam, nói tiếp.

“Dù sao không bao lâu nữa chúng †a sẽ ra nước ngoài, sau tám tháng em có sinh con hay không, ngoại trừ anh thì không ai biết hết. Nếu cần phải đưa ra bằng chứng, anh không phải là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố sao? Làm một bằng chứng giả chẳng phải đơn giản à? Lúc đó em chỉ cần giả vờ giống một chút là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play