Chương 283:

 

Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi giống như lớn lên trong một đêm đó, chững chạc lại mang theo hơi thở âm trầm, anh chạy qua đồn cảnh sát rất nhiều lần, có một cảnh sát trẻ tuổi lặng lẽ nói thật với anh: “Vụ mấy người bị bắt, tôi nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều muốn dàn xếp ổn thoả.”

 

Tư Mộ Hàn hiểu rõ nhất trên đời, người muốn muốn dàn xếp ổn thoả chính là nhà họ Tư.

 

Nhà họ Tư sẽ không để cho chuyện mẹ anh bị người ta làm nhục lộ ra ngoài, cho nên cũng sẽ không điều tra sâu vào bên trong.

 

Từ đó về sau, anh bắt đầu tra vụ án kia.

 

Bố ruột và chị sinh đôi cũng không tin anh, đều nghĩ bởi vì anh chính mắt thấy toàn bộ chuyện mẹ gặp phải năm đó mà bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cho nên mới hành động không bình thường.

 

Mà lúc này, Nguyễn Tri Hạ lại đứng trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói sẽ giúp anh.

 

Giọng Tư Mộ Hàn so với bình càng thêm trầm thấp: “Em tin vụ án của mẹ tôi, phía sau còn có chủ mưu khác?”

 

“Em không biết cụ thể tình huống vụ án, nhưng em tin tưởng anh, anh thông minh như vậy, anh nghĩ phía sau còn có chủ mưu khác, thì nhất định sẽ có.”

 

Nguyễn Tri Hạ ánh mắt vô cùng kiên định, trong ánh mắt trong veo sáng ngời tất cả đều là tín nhiệm đối với anh.

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên ôm cô thật chặt vào trong lòng.

 

Anh cũng không nói gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không khỏi cảm thấy đáy lòng anh bị người khác hiểu là đứa trẻ mồ côi thì không cam lòng.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lưng anh: “Thế nhưng, anh phải đồng ý với em, không được phép tùy tiện… giết người.”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy, buông cô ra.

 

Anh lùi lại nửa bước nhìn cô: “Nhưng bọn họ đáng chết.”

 

“Anh trăm phương ngàn kế tìm cách ép ông nội trở về, cũng là vì muốn giết ông nội ư?” Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ rét lạnh, cả người cũng lạnh lẽo.

 

Cô vốn cố chấp cho rằng trong lòng Tư Mộ Hàn mình cũng có chút địa vị, thế nhưng Tư Mộ Hàn như vậy đã phủ định mọi suy nghĩ của cô.

 

“Không có.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng: “Đương nhiên tôi sẽ không xuống tay với ông nội của em, ông ta cũng không tham gia vào vụ án đó, ông ta chẳng qua là người bị nhà họ Tư mua chuộc mà thôi.”

 

“Vậy anh ép ông ấy về đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi không hiểu nổi Tư Mộ Hàn, nhưng cô đã mơ hồ hiểu được một chuyện.

 

Năm đó mẹ của Tư Mộ Hàn bị những người kia làm nhục đến chết, mà ba của Đào Binh lại biết được chuyện đó, rất có khả năng là trong lúc vô tình trùng hợp, ông ta cũng tham dự vào.

 

Trên đời này không có phân biệt đúng sai, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn đánh giá tất cả việc làm của Tư Mộ Hàn.

 

Nhưng, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng thay anh.

 

Có một người mẹ xuất sắc như vậy, nếu mẹ anh vẫn còn, Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không như bây giờ.

 

Anh nhất định sẽ là một nhân vật trên tạp chí tài chính và kinh tế, một người khiến cho tất cả đàn ông phải kính nể, tất cả phụ nữ phải phát cuồng vì anh.

 

Nhưng mà, bởi vì chuyện của mẹ anh, tất cả những chuyện mà anh làm nửa đời trước đều chỉ để tìm được chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc.

 

Sống trong hận thù và dằn vặt như vậy, cho dù thân phận của anh có cao quý hơn nữa, quyền thế trong tay có lớn lao hơn nữa, anh cũng không thấy vui vẻ.

 

“Vì sao người nhà họ Tư muốn ông ta ra nước ngoài? Bởi vì ông ta ở trong nước sẽ khiến cho vài người cảm thấy bất an.” Tư Mộ Hàn dừng một chút, tiếp tục nói: “Một khi ông ta về nước, chắc sẽ có vài người không thể ngồi yên.”

 

Không biết Tư Mộ Hàn nghĩ tới chuyện gì, khẽ cong môi lộ ra một nụ cười.

 

Chỉ là, nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, mang theo sát khí lạnh như băng.

 

Nhưng điều khiến Nguyễn Tri Hạ sởn cả gai ốc không phải là nụ cười này, mà là lời nói của Tư Mộ Hàn.

 

“Anh nói “vài người” là chỉ người nhà họ Tư?”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chắc là mình đã đoán sai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play