Chương 2351:

 

Nhưng không có nghĩa là Tiêu Văn sẽ không nói.

 

Quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân không phải bình thường, chỉ cần ai thân với Cố Tri Dân thì cũng sẽ nhìn ra được.

 

Tiêu Văn vốn rất có dã tâm, có điều Tư Mộ Hàn thủ đoạn quyết liệt nên cô ta chưa kịp cảm nhận tầm ảnh hưởng từ độ hot của Tư Mộ Hàn mang đến thì tin scandal trên mạng đã bị gỡ xuống, biến mất không tăm hơi, giờ cô ta muốn chuyển mục tiêu sang Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân vò đầu: “Em hiểu ý anh không?”

 

“Em hiểu mà, em đi ăn cơm trước đây.” Nói xong Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Nguyễn rời đi.

 

Tư Nguyễn đi theo Nguyễn Tri Hạ được hai bước thì không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Văn.

 

Cô bé nhỏ tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cô đó và chú Cố …”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô bé, rồi nhỏ tiếng giải thích: “Hai người họ không có gì.”

 

Tư Nguyễn cũng không hiểu chuyện người lớn cho lắm, nên chỉ ‘dạ’ rồi thôi.

 

Nhìn hai mẹ con Nguyễn Tri Hạ đi xa rồi, Tiêu Văn mới vẻ mặt tò mò hỏi Cố Tri Dân: “Cô bé đó là … con gái của cô Hạ sao?”

 

“Chuyện không cần biết thì cô đừng hỏi.” Cố Tri Dân lạnh lùng, nói với giọng không cảm xúc: “Còn nữa, sau này muốn gặp tôi thì hẹn trước với thư ký.”

 

Sắc mặt Tiêu Văn lập tức trở nên trắng bệch, vội lên tiếng giải thích: “Tổng giám đốc Cố, vừa rồi là do em không cẩn thận.”

 

Cố Tri Dân vẻ mặt mất kiên nhẫn nói: “Cô đi đi.”

 

Tiêu Văn biết dù mình có tiếp tục đợi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhìn có vẻ Cố Tri Dân đang tức giận.

 

“Vậy em đi trước nhé.” Tiêu Văn khẽ nói.

 

Cô ta vừa dứt lời, Cố Tri Dân đã quay người đi vào văn phòng.

 

Tiêu Văn cắn môi, quay người hậm hực rời đi.

 

***

 

Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn ra ngoài ăn cơm.

 

Vừa gọi xong đồ ăn thì Thẩm Lệ đã gửi tin nhắn messenger tới, hỏi xem cô đang làm gì, khi biết Nguyễn Tri Hạ đang đưa Tư Nguyễn đi ăn cơm, cô ấy lập tức gọi video tới.

 

Video vừa kết nối, Tư Nguyễn đã sáp lại: “Con chào dì Thẩm.”

 

Qua màn hình, Thẩm Lệ mỉm cười với Tư Nguyễn, vẫy tay: “Hạ Hạ bé cưng đang ăn cơm à?”

 

“Dạ!” Tư Nguyễn gật đầu thật mạnh, rồi cúi đầu xúc cơm ăn.

 

Nhân lúc Tư Nguyễn ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại đến trước mặt mình, cô thấy phía bên Thẩm Lệ là khung cảnh của một khách sạn.

 

“Khi nào thì cậu trở về? Gần đây mệt không?”

 

“Tớ không biết, có lẽ còn phải hai ngày nữa…”

 

Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ chuyện nọ chuyện kia tán gẫu một lúc, sau khi ăn uống no nê, Tư Nguyễn lại sán đến.

 

Nó nửa ngồi nửa quỳ trên ghế sô pha, nháy mắt nói: “Dì mà còn không về là chú Cố sẽ bị người khác cướp mất đấy.”

 

“Hả?” Thẩm Lệ không kìm được bật cười: “Cháu nói gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play