Chương 177:

 

Tư Mộ Hàn xem mấy phút thì không xem nữa.

 

Lúc này anh mới nhớ tới,Nguyễn Tri Hạ trước đó có gửi tin nhắn.

 

Anh soạn một tin gửi cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Cố Tri Dân vẫn muốn hỏi gì đó, Tư Mộ Hàn đã cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.

 

Cố Tri Dân vừa nãy cũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn có gửi tin nhắn, nhưng mà không xem được nội dung.

 

Người mà Tư Mộ Hàn gửi tin nhắn , đương nhiên chỉ có Nguyễn Tri Hạ.

 

“Cậu muốn về nhà ăn cơm hả? Tôi hôm nay không có lái xe tới nên không thể về, tôi đi chung xe với cậu về nhà cậu!” Cố Tri Dân nếm qua Nguyễn Tri Hạ làm cơm, vẫn luôn nhớ thương, lại muốn đến nhà Tư Mộ Hàn ăn chực.

 

Tư Mộ Hàn quay đầu, lạnh nhạt từ chối: “không thuận đường, không đi”.

 

“Đừng lãnh đạm vô tình như vậy chứ , chỉ là đi nhà cậu ăn một bữa cơm thôi,anh em mà!”

 

Tư Mộ Hàn vẫn như cũ dứt khoát cự tuyệt: “Không phải”.

 

Cuối cùng, Cố Tri Dân vẫn là không không biết xấu hổ leo lên xe Tư Mộ Hàn.

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nhìn tin nhắn phía trên của“Tư Gia Thành” đã gửi cho cô.

 

Phía trên chỉ có một chữ đơn giản đến cực điểm ”ừm”.

 

Là một người nghèo như vậy, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô cần phải thêm wechat của “Tư Gia Thành”, cô có chuyện tìm cậu ta cũng có thể trực tiếp gửi wechat, không cần đến tiền.

 

Cô tìm trong wechat điện thoại, vậy mà phát hiện không có Tư Gia Thành .

 

Người này cả wechat cũng không dùng.

 

Nguyễn Tri Hạ để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.

 

Cô vừa cắt gọn xong đồ ăn,thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.

 

Hẳn là “Tư Gia Thành” về.

 

“Chi Chi”.

 

Giọng nói này ……

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, đã nhìn thấy Cố Tri Dân cười hì hì đi đến, trong tay còn cầm một cái cái hộp nhỏ tinh xảo.

 

Trên cái hộp mặt in LOGO Là một nhà tiệm bánh gato, là tiệm bánh gato Thẩm Lệ thường xuyên sẽ ghé qua.

 

“Ah, hôm nay không có lái xe đến công ty, không có cách nào về nhà, trên đường gặp phải Mộ Gia Thành,liền ngồi xe của hắn tới đây ở một đêm, vất vả cho cô chuẩn bị thêm một khẩu phần cơm, mang cho cô bánh gato, một chút tâm ý.

 

Không hổ là tổng giám đốc công ty giải trí, câu này có thể nói là nước nhỏ giọt không bị rò rỉ..

 

Có điều, cô bị Cố Tri Dân gọi là “Chi Chi” vẫn có ít nhiều không quen.

 

“Cảm ơn”

 

Cố Tri Dân có vẻ ngoài làm người khác ưa thích, khách sao như vậy, lại khách khí như vậy, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên chỉ có thể cười nhận lấy bánh gato..

 

Nguyễn Tri Hạ rất tinh quái chụp bánh gato cho gửi cho Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ tỏ vẻ lạnh lùng, ủ rũ: “cậu đi mua bánh gato không rủ tôi đi cùng!!!”

 

“Là Cố Tri Dân mua đấy , hình như được mua tại cửa hàng nơi ai đó thường đến? Không biết ai đó có ngẫu nhiên gặp qua người nào đó ……”.

 

“ [ biểu tượng cầm đao.jpg]”.

 

Nguyễn Tri Hạ không đùa cô ấy nữa, nghĩ đến Thẩm Lệ trước đó nói muốn cùng cô chúc mừng một chút:”Có muốn tới ăn cơm không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play