Chương 1797:

 

Buổi chiều.

 

Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn đi tới thư viện.

 

Hôm nay không phải chủ nhật, có một số trường học vẫn chưa được nghỉ hè, do đó trong thư viện không có nhiều người.

 

Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn cùng nhau tìm những cuốn sách mình cần và mấy cuốn truyện tranh cho Tư Nguyễn, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.

 

Tư Nguyễn cũng không làm phiền cô, lặng lẽ ngồi đọc truyện.

 

Hiệu suất làm việc của Nguyễn Tri Hạ cũng nhanh hơn nhiều.

 

Hai mẹ con ở trong thư viện cả một buổi chiều, đến gần giờ ăn tối mới rời khỏi thư viện.

 

Kế hoạch ban đầu của Nguyễn Tri Hạ là đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cơm.

 

Nhưng Tư Nguyễn nói cô bé rất đói, vì vậy Nguyễn Tri Hạ dẫn cô bé đi tìm nhà hàng ăn bên ngoài.

 

Vì lý do vị trí nên nhà hàng này không có nhiều người.

 

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót, trong môi trường yên tĩnh, nghe rất chói tai.

 

Tim Nguyễn Tri Hạ hẫng một nhịp, đột ngột quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt thâm độc.

 

Lại là Tô Miên.

 

Mùa hè không có phụ nữ nào không thích chưng diện, không thích mặc váy.

 

Nhưng Tô Miên, người luôn chú trọng cách ăn mặc lại mặc một chiếc quần dài, đội mũ lưỡi trai, mang khẩu trang, đeo một chiếc túi.

 

Cả người nhìn vừa âm u lại quái dị.

 

Chỉ là Nguyễn Tri Hạ đã quá quen thuộc cô ta nên mới liếc mắt đã nhận ra Tô Miên.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được Tô Miên đang làm gì, cô hét lên: “Phục vụ!”

 

Nhà hàng này hơi lớn, lúc nãy vì yên tĩnh nên Nguyễn Tri Hạ cố ý chọn một chiếc bàn trong góc.

 

Nhân viên đang tiếp đón các vị khách khác nên không chú ý tới giọng nói của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ vội vàng quay đầu nói với Tư Nguyễn: “Hạ Hạ, con đừng sợ.”

 

Tư Nguyễn gật đầu, mím môi, ngoan ngoãn ngồi ở đó.

 

Nguyễn Tri Hạ lại nhìn Tư Nguyễn, đứng dậy đi về phía Tô Miên.

 

Lúc cô đi tới vẫn luôn chú ý đến túi của Tô Miên.

 

Một giây sau, giọng nói khàn khàn của Tô Miên đã vang lên: “Nguyễn Tri Hạ, cô đi chết đi!”

 

Rõ ràng trong tay Tô Miên đang cầm một con dao găm.

 

Cũng may Nguyễn Tri Hạ đã sớm phòng bị nên không bị Tô Miên đâm trúng.

 

Nguyễn Tri Hạ tránh khỏi con dao đang đâm cô, động tác nhanh nhẹn đẩy ngã chiếc bàn trống bên cạnh.

 

Phục vụ nghe thấy tiếng động thì đi tới đây: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Tô Miên thấy mình không đâm trúng thì cầm dao găm lao về phía Nguyễn Tri Hạ lần nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ phản ứng rất nhanh, sau khi né tránh thì giữ chặt tay cô ta.

 

Phía sau truyền đến giọng nói căng thẳng của Tư Nguyễn: “Mẹ ơi!”

 

Nguyễn Tri Hạ phân tâm, Tô Miên thoát khỏi tay cô rồi đâm vào vai cô.

 

Nguyễn Tri Hạ không để ý đến đau đớn, xô xát với Tô Miên, quay đầu hét về phía người phục vụ đang đang đứng ngơ ngác: “Cậu mang con gái tôi đi, rồi báo cảnh sát mau lên!”

 

Lúc này cậu nhân viên mới phản ứng lại chạy đến ôm Tư Nguyễn qua một bên.

 

Quản lý nhà hàng dẫn mấy nhân viên khác chạy đến muốn khống chế Tô Miên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play