“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của Cố Tri Dân vẫn cà lơ cà phát như cũ: “Giọng điệu của cậu kém thế, ăn thuốc nổ à?”
Tư Mộ Hàn lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp cúp máy luôn.

Ở một góc trong quán bar ồn ào, Cố Tri Dân nhìn điện thoại bị cúp máy, chậc chậc hai tiếng, lấy điện thoại chụp một bức Nguyễn Tri Hạ đang ngồi đó không xa, gửi cho Tư Mộ Hàn.

Cúp máy của anh?
Tư Mộ Hàn lập tức sẽ phải chủ động gọi lại cho anh ta!
Quả nhiên, Tư Mộ Hàn nhanh chóng gọi tới, giọng nói lạnh đến vô tình: “Địa chỉ.


“Đây là thay độ nhờ vả của cậu sao?” Cố Tri Dân khó được có cơ hội bắt chẹt Tư Mộ Hàn, cũng không muốn nói nhanh cho anh.

“Chỉ tiêu đi mở rộng nghiệp vụ ở Châu Phi vẫn còn chỗ.


“Đệch!” Cố Tri Dân chửi một tiếng, liền nói địa chỉ quán bar cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn lần nào cũng lấy cái này ra uy hiếp anh ta, nhưng lần nào cũng có hiệu quả.

Bởi loại chuyện này Tư Mộ Hàn từng làm rồi, lúc trước bởi sự sơ ý của Cố Tri Dân mà gây ra hàng loạt rỏ rỉ, liền trực tiếp bị Tư Mộ Hàn đuổi sang Châu Phi.

Trong từ điển của Tư Mộ Hàn, không có mấy chữ “nói chơi mà thôi”, trước nay đều là nói được làm được.

……
Trong quán bar.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ uống hết bia trong cốc, vẫn chẳng có chút gì là say, thẳng thắn lấy thêm một cốc bia nữa.

Trời sinh tửu lượng tốt, không dễ uống say, lúc thường có thể nói đây là chuyện tốt, nhưng Nguyễn Tri Hạ bây giờ đến vì mua say.

Nguyễn Tri Hạ xinh đẹp xuất chúng, lại một mình một người, trước mặt bày một chai bia, vừa thấy là biết tâm tình không tốt đến mua say, có không ít đàn ông liên tục nhìn về chỗ cô, rục rịch.

Cuối cùng, có hai người đàn ông tiến lên nói chuyện tham dò.

“Người đẹp, một người sao?”
Nguyễn Tri Hạ liếc qua, hai người đàn ông này đều mặc vest, trông qua dáng vẻ người tinh anh, cũng có chút khí chất, chức vị trong công ty hẳn là thuộc cán bộ cấp cao.

Nguyễn Tri Hạ không để ý họ, tự mình uống bia.

Không từ chối nghĩa là ngầm đồng ý.

Hai người đàn ông tự cho là hiểu đúng ý Nguyễn Tri Hạ, ngồi xuống bên cạnh cô.

Áo khoác trên người Nguyễn Tri Hạ đã cởi ra, bên trong mặc áo len bó, vừa vặn bày ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp, khiến người ta them thuồng.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn đến lác mắt.

“Người đẹp, một người uống thì có gì vui, cùng nhau uống đi!”
Nguyễn Tri Hạ làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của họ, nhếc miệng cười: “Được, cùng nhau uống, chơi gì thú vị đi.


Người đàn ông hung phấn, hỏi cô: “Chơi gì?”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, giơ tay nâng cằm, thoạt nhìn phong tình yêu mị lại hơi ngây thơ: “Chơi xúc xắc.


Hai người đàn ông vừa nghe, nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười tự tin: “Được.


Cô gái này còn muốn chơi xúc xắc với bọn họ? Chờ đến khi cô uống say, thì sẽ là bọn họ “chơi” cô.

Hai người đàn ông vốn hết sức tự tin, nhưng sau khi chơi liên tục vài ván, phát hiện ra bia trước mặt Nguyễn Tri Hạ chẳng hề uống ngụm nào, mà bản thân bọn họ đã uống hết vài chai, trong bụng đầy bia, nghe người nói chuyện đã thấy vang vang.

Nguyễn Tri Hạ mặt cười vô tội: “Tửu lượng của mấy anh tốt thật đấy.


Cô vừa nói vừa rót bia cho họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play