*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thời Dũng nghe vậy, nhấc chân bước vào, đã nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ đang ngồi trên sofa.

Anh đã giúp Tư Mộ Hàn điều tra, nên cũng coi như biết Tiêu Giai Kỳ.

Có điều, vị Hạ phu nhân này nhìn thùy mị hơn trong ảnh, có thể nhìn ra hồi trẻ vô cùng xinh đẹp.

Anh gọi một bảo vệ đến, nói: “Trước tiên mang trà lên cho bà Hạ.


Anh nói xong, liền lên phòng làm việc tìm Tư Mộ Hàn.

Hai ngày này, Tư Mộ Hàn đều để Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm trước, rồi mình mới đến Thịnh Hải, lúc này vẫn đang ở trong phòng làm việc.

Thời Dũng đẩy cửa bước vào, kính cẩn thông báo: “Cậu chủ, Hạ phu nhân tới rồi.


“Hạ phu nhân nào?”Tư Mộ Hàn chẳng ngẩng đầu lên, rõ là chẳng kịp phản ứng xem “Hạ phu nhân” là người nào.

“Là mẹ của cô chủ.


Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ, đại khái đoán xem mục đích Tiêu Giai Kỳ đến tìm anh là gì.

Đáy mắt lóe lên một tia hứng thú: “Để bà ấy lên.


……
Tiêu Giai Kỳ lên phòng làm việc của Tư Mộ Hàn, lại phát hiện anh ngồi hướng lưng về phía mình, hoàn toàn không lộ mặt.

Thời Dũng ở bên cạnh mở miệng: “Hạ phu nhân có việc gì mời nói.


Tiêu Giai Kỳ hơi nắm góc áo, hổ thẹn mà nói: “Cậu Tư, hôm nay tôi tới, là muốn thay con gái tôi gửi lời xin lỗi cậu.



Bà ta nói xong, muốn nhìn xem Tư Mộ Hàn có phản ứng gì, thì nhận ra anh không hề lên tiếng, bà ta lại nói tiếp: “Là tôi không dạy Tri Hạ tốt, để nó làm chuyện có lỗi với cậu, nó vốn là thay chị gái để gả vào nhà họ Tư, gia đình cậu không truy cứu đã rất rộng lượng rồi, không ngờ nó đã không cảm kích, lại còn nhân lúc cậu không ở nhà, dụ dỗ em họ của cậu ra ngoài làm ra loại chuyện như vậy……”

Tiêu Giai Kỳ và Thời Dũng nghe vậy quay đầu, đã thấy Nguyễn Tri Hạ rõ ràng đang đi làm ở công ty lại quay về, mặt lạnh lùng như băng đứng ở cửa, ánh mắt lặng như âm hồn.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào ánh mắt Tiêu Giai Kỳ, âm u nói: “Mẹ, giấu con đến cáo trạng trước chồng con, sao không gọi thêm con để cùng đối chất?”
“Con…không phải là đang ở công ty sao?” Mặt Tiêu Giai Kỳ phút chốc trắng bệch.

Thời gian này, bà rõ ràng cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không nghe lời mình như ngày xưa nữa, có lúc Nguyễn Tri Hạ để lộ ánh mắt mà thậm chí làm bà thấy sợ.

“Nếu con không quay lại, sao có thể nghe thấy nỗi lòng mẹ lo lắng cho con đây?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa chầm chậm bước đến chỗ Tiêu Giai Kỳ.

Cô đúng là đã đến công ty, nhiệm vụ hôm nay là đi điều tra thị trường, lúc ra ngoài thì nhận ra điện thoại quên ở nhà, liền chạy về lấy.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc Tư Mộ Hàn, cô thế mà lại nghe được giọng của Tiêu Giai Kỳ.

“Mẹ thaycon xin lỗi chồng con?” Nguyễn Tri Hạ cười giễu cợt, đáy mắt cười mang vẻ lạnh ngắt âm u: “Mẹ đúng là người mẹ tốt của con mà.


Tiêu Giai Kỳ không nhịn được mà lùi về sau hai bước, không biết mò từ đâu ra một thứ: “Mẹ…mẹ có chứng cứ!”
Nguyễn Tri Hạ định thần nhìn lại, mới nhận ra bà ta cầm một chiếc máy ghi âm.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play