Hạ Lập Nguyên quát lớn phía sau: “Nguyễn Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu mặt cười đầy xán lạn vẫy tay về phía ông ta, thong dong rời đi.
……
Về đến biệt thự, Nguyễn Tri Hạ vừa vào cửa liền nhìn thấy “Tư Gia Thành.”
Trên người anh vẫn khoác bộ vest mặc ban ngày, màu sọc xanh đen retro, có vài phần hương vị thanh lịch xa hoa, với điều kiện tiên quyết là anh mở miệng ra nói chuyện.
“Cô về nhà muộn hơn mọi ngày 1 tiếng đồng hồ, trong thời gian 1 tiếng này đủ cho cô và một tên đàn ông nào đó ăn xong một bữa tối dưới ánh nến.” “Tư Gia Thành” giơ cổ tay lên nhìn thời gian, bày ra bộ mặt lạnh lùng nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ trừng anh ta, xách theo túi trên tay ném thẳng về phía anh, xong quay người vào nhà bếp.
Tư Mộ Hàn bắt chính xác được cái túi xách của cô, nhướng mày liếc nhìn bóng lưng cô một cái.
Đây là nổi cáu sao?
Một đoạn nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tư Mộ Hàn phát hiện là từ trong túi của Nguyễn Tri Hạ phát ra.
Anh kéo khóa túi, lấy điện thoại của Nguyễn Tri Hạ từ trong túi ra.
Người gọi điện thoại đến lưu tên: Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ? Hình như ngôi sao nhỏ của nhà Cố Tri Dân cũng gọi là cái gì Tiểu Lệ?
Hình như là con gái?

Anh chú ý đến điện thoại còn được dán cường lực rất cẩn thận, xem ra chủ nhân rất quý trọng nó.
Tư Mộ Hàn giương môi, lòng tốt đột phát cầm điện thoại đi hướng nhà bếp, nhưng giữa đường lại không cẩn thận chạm vào màn hình nhận cuộc gọi.
Giọng nói khoe khoang của Thẩm Lệ từ trong điện thoại truyền ra: “Tri Hạ, cậu biết không? Trần Tuấn Tú về thành phố Hà Dương rồi, cậu rảnh thì đi lòng vòng nói không chừng lại có thể ngẫu nhiên gặp được anh ấy! Tớ cũng nhanh có thể quay về rồi, đến lúc đó xem xem có thể nghe ngóng được anh ấy ở đâu, tham gia hoạt động gì không các kiểu, rồi tìm cơ hội dẫn cậu đi gặp anh ấy.

.

.”
Tư Mộ Hàn nghe được lời của cô ấy thì ngừng bước.
Thẩm Lệ đầu bên kia vẫn hết sức buồn bực: “Alo? Tri Hạ, sao cậu không nói gì vậy? Cậu mừng đến ngốc rồi à? Hay là chỗ tớ không có tín hiệu.

.

.”
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ vừa hay từ nhà bếp đi ra: “Tôi nghe thấy tiếng điện thoại tôi kêu.”
Tư Mộ Hàn mặt vô cảm ném điện thoại cho cô, quay người rồi đi.

Nguyễn Tri Hạ suýt thì không đỡ được điện thoại, nhìn bóng lưng “Tư Gia Thành” một cái, “hứ ” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tính tình như ngày tháng sáu! Nói trở mặt là trở mặt được ngay.

.

.”
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy điện thoại đi vào bếp, Tư Mộ Hàn lúc này quay đầu, ánh mắt u sầu.
Tư Mộ Hàn nhớ đến cái ngày mà Nguyễn Tri Hạ về nhà rất sớm, ngày đó cũng đúng ngày Trần Tuấn Tú trở về thành phố Hà Dương, lúc họ gặp nhau, Trần Tuấn Tú còn hỏi vài câu có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn chậm rãi đung đưa điện thoại, bám gọi cho Thời Dũng: “Điều tra một chút thứ tư tuần trước Nguyễn Tri Hạ đi đâu, gặp ai.”
Lúc ăn cơm tối, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vẻ mặt của “Tư Gia Thành” có gì đó sai sai.
Thật ra bình thường nhiều lúc anh luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, lúc không nói chuyện và bày sắc mặt thì khí thế dồi dào, vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cứ từ trong biểu cảm của anh và ngày thường không khác gì nhau ấy, nhìn ra được tâm trạng anh không tốt.
Nguyễn Tri Hạ gắp một miếng thịt cá cho vào trong bát anh: “Anh nếm thử cái này xem, hôm nay tôi cho măng vào, không biết anh ăn có quen không.”
“Tư Gia Thành” không đụng vào, thẳng tay gắp bỏ ra bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ: “.

.

.” Xem ra hình như cô chọc gì anh ta rồi.
Nhưng là cô thật là không rõ bản thân ở đâu chọc anh, chẳng lẽ bởi vì trước đó lúc về cô ném túi về phía anh, anh tức giận rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play