Edit: Thanh
Hạ Nhan sẽ không bởi vì lời ngon tiếng ngọt nhất thời của Từ Nghiễn Thanh liền tin tưởng anh có thể mãi mãi chung thủy, có điều cái này cũng không quan trọng, bởi vì cô chỉ muốn bắt đầu một đoạn quan hệ yêu đương với anh, yêu đương vốn rất đơn giản, khi phát hiện có dấu hiệu thay đổi thì có thể cắt đứt bất cứ lúc nào, còn hôn nhân thì phức tạp hơn nhiều, liên quan đến rất nhiều vấn đề.
"Anh biết nói chuyện như thế không giống lính mới chút nào." Hạ Nhan lần nữa cầm điện thoại lên, dường như đã mất đi hứng thú với cuộc nói chuyện này.
Từ Nghiễn Thanh thanh minh cho bản thân: "Lính mới chỉ là không có kinh nghiệm, không có nghĩa là tay chân vụng về, huống chi tôi chỉ nói sự thật, làm những việc mà mình biết làm khi quan tâm đến một người."
Hạ Nhan thật sự phục anh rồi, kiểu người như Từ Nghiễn Thanh, nếu anh thật sự muốn làm hải vương*, chỉ sợ không có người phụ nữ nào có thể quản lý anh.
(*Bắt cá nhiều tay)
"Thợ mát xa chân đều nói nhiều như vậy sao?" Hạ Nhan ghét bỏ trừng qua.
Thợ mát xa Từ lập tức ngậm miệng, chăm chỉ làm việc.
Dịch vụ chăm sóc chân nửa giờ kết thúc, khách hàng là cô Hạ còn đang lướt điện thoại, thợ mát xa Từ tay chân lanh lẹ dọn dụng cụ, cẩn thận rửa sạch hai tay, sau đó vào bếp bưng một chén canh táo đỏ nấm tuyết: "Ăn nhiều một chút, cái này có thể cải thiện khô miệng khô cổ, bổ khí dưỡng âm."
Hạ Nhan nhận lấy chén canh, khuấy muỗng bên trong, hỏi người đang ngồi xuống bên cạnh: "Anh lấy thức anh ngon theo đuổi tôi không sợ tôi chỉ muốn tài nấu ăn của anh thôi à?"
Từ Nghiễn Thanh cười: "Sợ gì chứ, nếu em thật sự muốn tài nấu nướng của tôi vậy tôi có thể trói buộc em cả đời, nếu như em chỉ muốn sắc của tôi thì tôi mới lo lắng, dù sao tôi cũng đã sắp ba mươi rồi, trong cửa hàng của em đều là tiểu thịt tươi."
Hạ Nhan: "Làm sao anh biết trong cửa hàng đều là tiểu thịt tươi?"
Từ Nghiễn Thanh: "Lúc trước đi mua xe đã quan sát đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn."
Hạ Nhan cúi đầu ăn canh.
"Muốn xem ti vi không?" Từ Nghiễn Thanh cầm lấy điều khiển từ xa.
Hạ Nhan có thể xem sao lại không xem.
Từ Nghiễn Thanh liền mở TV, chọn một chương trình mà Hạ Nhan đã từng xem, mới ra hai tập mới.
Hạ Nhan ăn xong một ngụm canh nấm tuyết cuối cùng đã mười một giờ.
Thoải mái ngâm trong nồi nước ấm của anh lâu như vậy, tế bào toàn thân Hạ Nhan trở nên lười biếng không muốn động, nếu như đây là ghế sô pha của cô, cô sẽ trực tiếp ngủ trên ghế luôn.
Chương trình vẫn còn đang phát, Hạ Nhan biết quyền chủ động khi nào kết thúc đêm này nằm trong tay cô.
Cho nên cô vùi trong ghế sô pha, nhìn như còn đang xem tivi nhưng kỳ thật mắt đã chậm rãi nhắm lại.
Hạ Nhan ngủ thiếp đi, đầu của cô gối lên tay vịn của ghế, chân cong lại, trong ngực lỏng lẻo ôm gối ôm.
Từ Nghiễn Thanh thấy vậy, tắt tivi.
Anh ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, chờ năm phút cô vẫn chưa tỉnh, sợi tóc lộn xộn, hô hấp đều đều.
Từ Nghiễn Thanh có thể tưởng tượng ra cường độ công việc hai ngày nay của cô.
Túi xách của cô đặt ở tủ ngoài cửa trước, Từ Nghiễn Thanh kéo túi ra nhìn, lấy chìa khóa trong đó ra, bỏ vào túi áo sau đó quay về ghế sô pha, một tay vòng dưới cổ, một tay ôm dưới đầu gối cô, đem người bế lên.
Trong thang máy có camera, hai người như thế này có thể khiến người khác nghĩ đến chuyện không tốt, Từ Nghiễn Thanh ôm Hạ Nhan đi thang bộ.
Vòng tới tầng mười sáu, trên hành lang trống rỗng, mặc dù trong lòng thản nhiên, nhưng Từ Nghiễn Thanh vẫn sợ bị người khác nhìn thấy, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa vào.
Từng tới nhà cô một lần, Từ Nghiễn Thanh quen cửa quen nẻo ôm Hạ Nhan đến phòng ngủ, đặt lên giường.
Không mở đèn, Từ Nghiễn Thanh ngồi bên giường yên lặng nhìn cô mấy phút, chuẩn bị đi.
Nhưng mà anh vừa đứng lên, trên giường đột nhiên truyền tới tiếng xoay người.
Từ Nghiễn Thanh cúi đầu.
Hạ Nhan đang dụi mắt, giọng nói mơ hồ: "Anh đưa tôi lên?"
Từ Nghiễn Thanh có chút khẩn trương: "Ừm, em lúc xem tivi ngủ thiếp đi, ngủ tiếp đi, tôi đi xuống đây."
Hạ Nhan thả tay xuống, nhắm mắt lại nói chuyện với anh: "Tôi còn chưa tẩy trang, mang theo lớp trang điểm đi ngủ sẽ không tốt cho da."
Từ Nghiễn Thanh nghĩ tới mặt cô, có trang điểm hay không trang điểm, anh chỉ có thể phân biệt được cô đang tô son môi.
Vấn đề là, cô biết rõ chưa tẩy trang, nhưng lại nằm đó, dáng vẻ không muốn đứng lên.
"Tôi, tôi giúp em tẩy?" Từ Nghiễn Thanh đột nhiên hiểu ra.
Hạ Nhan ừm một tiếng: "Có hai hộp đựng đồ trên bồn rửa mặt, anh lấy cái bên trái, tôi dạy cho anh cách sử dụng, lấy thêm một chậu nước."
Từ Nghiễn Thanh: "Được, tôi dùng nhà vệ sinh trước, em đợi tôi năm phút."
Hạ Nhan có thể ngủ say bất cứ lúc nào, không ngại chờ.
Từ Nghiễn Thanh đi tới nhà vệ sinh, quả nhiên thấy trên bồn rửa mặt có hai hộp đựng đồ, bên phải chia làm ba tầng, bên trái thì ít hơn.
Từ Nghiễn Thanh dựa vào cánh cửa, tìm kiếm trên điện thoại cách tẩy trang.
Là một học bá, Từ Nghiễn Thanh có thói quen chuẩn bị bài trước khi học, anh không muốn biểu hiện tay chân vụng về trước mặt Hạ Nhan.
Sau khi lần lượt xem phần giải thích văn bản và video hướng dẫn, Từ Nghiễn Thanh đã tự tin, lấy đồ rồi đi vào phòng ngủ.
Anh mở đèn bàn nhỏ ở tủ đầu giường.
Hạ Nhan nghiêng qua để thuận tiện cho anh thao tác.
Tâm trạng Hạ Nhan tốt nên trang điểm nhạt, tẩy trang đơn giản hơn nhiều so với giáo trình trong video, cô híp mắt nói cho Từ Nghiễn Thanh cách sử dụng của những thứ đó, Từ Nghiễn Thanh trong lòng đã có chuẩn bị.
Sự thật chứng minh, thầy Từ không những tay nghề mát xa tốt mà tay nghề tẩy cũng rất tốt.
Không tệ, Hạ Nhan đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Anh có phải từng giúp người khác hay không?"
Đây cũng quá oan uổng rồi, Từ Nghiễn Thanh dứt khoát tìm lịch sử tìm kiếm trên điện thoại cho cô xem, anh còn đặc biệt đánh dấu hai trang.
Hạ Nhan: . . .
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Là cô đánh giá thấp tài đức của hiền phu.
Tẩy trang xong Hạ Nhan mới nhớ cô còn chưa đánh răng.
Từ Nghiễn Thanh đam đồ để lại vào nhà vệ sinh, lúc rửa tay thoáng thấy Hạ Nhan đi tới, tóc dài rối loạn, không có chút hình tượng nào vuốt mặt.
"Tôi đánh răng." Hạ Nhan buồn ngủ giải thích.
Từ Nghiễn Thanh vội vàng nhường chỗ cho cô rồi đi ra ngoài.
Trước khi Hạ Nhan đóng cửa lại bảo anh khoan hãy đi, đợi lát nữa cô có chuyện muốn hỏi anh.
Từ Nghiễn Thanh liền dựa vào bên ngoài, suy đoán cô muốn hỏi gì.
Mấy phút sau, Hạ Nhan mở cửa đi ra, vẫn là kiểu tóc lộn xộn kia.
Chỗ khác đều đã tắt đèn, Hạ Nhan mở đèn hành lang, cô trông rất mệt mỏi dựa vào tường, ngoắc ngoắc tay với Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh khẩn trương đi đến trước mặt cô.
Hạ Nhan ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại hỏi anh: "Tôi trang điểm với không trang điểm, cái nào đẹp hơn?"
Tim Từ Nghiễn Thanh đập nhanh hơn.
Lúc này, Hạ Nhan cả người lười biếng, nhưng sắc mặt trắng nõn, lông mi dài ướt đẫm chưa khô cũng nhắm chặt lại, đôi môi hồng hào, căng mọng như cánh hoa hồng tươi.
"Đều đẹp." Từ Nghiễn Thanh ánh mắt trốn tránh, sợ cô đột nhiên mở mắt nhìn anh.
"Tóc loạn như vậy cũng đẹp?"
"Ừm, đẹp lắm."
"Cảm ơn anh giúp tôi tẩy trang."
Từ Nghiễn Thanh khẽ giật mình, sao đột nhiên lại đổi chủ đề?
Hạ Nhan đương nhiên có nguyên nhân, cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, mời anh: "Coi như thù lao, thưởng cho anh hôn tôi một cái."
Từ Nghiễn Thanh hô hấp nặng nề, lập tức đưa tay tắt đèn hành lang, đẩy cô dựa vào tường cúi đầu hôn xuống.
Chín ngày trước Từ Nghiễn Thanh cũng từng có một cơ hội nhưng bị chính anh làm mất, chẳng những mất rồi, còn có kết cục bi thảm mười ngày không được phép gặp mặt. Đêm nay cơ hội lại đến, Từ Nghiễn Thanh không muốn nghĩ đến những thứ vô nghĩa kia nữa, cho dù Hạ Nhan chỉ muốn đùa giỡn anh, Từ Nghiễn Thanh cũng nguyện ý phối hợp.
Anh từng bước từng bước thăm dò, cô giống đêm đó, không có kháng cự.
Từ Nghiễn Thanh liền ôm Hạ Nhan lên giường.
Đồ đi làm của cô không thích hợp làm đồ ngủ bị Từ Nghiễn Thanh ném xuống một bên.
Căn phòng chưa mở điều hòa, Hạ Nhan tham luyến hơi ấm trên người Từ Nghiễn Thanh, ngược lại biến thành một loại nhiệt tình khác.
Trán Từ Nghiễn Thanh đã phủ lên một lớp mồ hôi, rõ ràng anh đã có một bài học, lần đầu tiên thân mật như vậy, anh vẫn không kìm lòng được, hôn lên vành tai cô, anh lại hỏi: "Tôi đây là được chuyển chính thứ rồi sao?"
Hỏi xong, Từ Nghiễn Thanh rất nhanh liền hối hận, sợ cô đẩy anh ra, sợ cô chê anh phiền, sợ không được gặp cô lần nữa.
Từ Nghiễn Thanh sợ đến không còn dám di chuyển.
Kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, anh tự tin không chút nào lo lắng kết quả, Từ Nghiễn Thanh lúc này như trở về một giây trước khi có kết quả thi tuyển sinh đại học, anh cũng trở thành một học sinh có kết quả thi thử thường xuyên kẹt ở mức điểm chuẩn, vì biết điểm mà lo lắng bất an.
Hạ Nhan quả thực chê anh phiền, cơ hội mà người khác đều không có được, anh lại để ý đến chuyện này.
"Chuyển rồi chuyển rồi, được chưa?" Cô tức giận nói.
Kinh hỉ tới quá nhanh, Từ Nghiễn Thanh suýt chút nữa đã hoài nghi lỗ tai mình, ôm cô ngồi dậy: "Thật sao?"
Hạ Nhan hừ lạnh, kéo chăn nằm lại trên giường, bỏ anh bên ngoài: "Giả đó, anh đi đi."
Lúc nãy Từ Nghiễn Thanh vẫn không tin là sự thật, bây giờ lại tin chắc là cô đang nói dối, anh cũng không tranh luận với cô, một lần nữa chen vào ổ chăn, hôn lên gáy cô.
Rất nhanh hai người lại ôm nhau.
Trên người anh vẫn còn giữ lại một món đồ, Hạ Nhan đoán được anh không dám, chủ động muốn giúp anh cởi xuống.
Từ Nghiễn Thanh phản ứng kịp, nắm chặt tay cô: "Không an toàn."
Hạ Nhan: ". . . Sáng mai em đi mua thuốc."
Từ Nghiễn Thanh: "Đừng uống, thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể."
Hạ Nhan: "Thỉnh thoảng một lần chắc không sao đâu."
Từ Nghiễn Thanh: "Vậy cũng không thể uống, sáng mai anh đi mua cái kia."
Hạ Nhan giả ngu: "Mua cái nào?"
Từ Nghiễn Thanh: . . .
Anh chặn miệng cô lại.
——
Sáu giờ rưỡi sáng đồng hồ báo thức của Hạ Nhan vang lên, mở mắt nhìn, trên giường chỉ còn mình cô, dưới điện thoại trên tủ đầu giường có đè một tờ giấy.
"Anh xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng, em tỉnh dậy thì xuống đây."
Hạ Nhan đặt tờ giấy xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, đầu óc cô đều là sự xúc động tối hôm qua.
Xúc động thì xúc động, Hạ Nhan cũng không hối hận, cô thích ở cùng với Từ Nghiễn Thanh, cô muốn có một người bạn trai như thế, về phần tình yêu này có thể duy trì được bao lâu thì chỉ cần chờ là được, bây giờ cô cứ hưởng thụ.
Rửa mặt trang điểm, Hạ Nhan cầm túi xách lên rồi đi xuống lầu dưới.
Cửa vẫn mở, trên ván cửa có một bông hoa Sơn Trà màu đỏ nhiều cánh được cố định bằng băng dính, mới nhìn rất giống hoa hồng.
Tâm tình Hạ Nhan vốn không tệ, còn được đóa hoa Sơn Trà này làm tốt hơn.
Cô gỡ hoa xuống rồi đi vào, trên bàn bày một chậu hoa Sơn Trà rực rỡ nhiều màu, Từ Nghiễn Thanh đang trong bếp đưa lưng về phía cô, ăn mặc rất thoải mái, nhưng cũng không sánh được với chiều cao của anh, mặc đồ gì cũng có thể lộ ra khí chất.
Nhìn bóng dáng thẳng tắp rắn rỏi kia, Hạ Nhan không thể tránh khỏi nghĩ đến tối hôm qua, nghĩ đến lửa mà anh đốt lên trong chăn.
Hạ Nhan như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới.
Từ Nghiễn Thanh nghe được tiếng bước chân, bưng chảo nhìn qua, hai mắt nhìn nhau, Hạ Nhan chuyển động hoa Sơn Trà trong tay, khuôn mặt tuấn tú của Từ Nghiễn Thanh đột nhiên đỏ lên, tốc độ có thể so sánh với một con tôm vừa bị ném vào trong nồi.
Hạ Nhan: . . .
Được rồi, bạn trai mới nhậm chức còn ngây thơ hơn cô.
Cô ngồi vào trước bàn ăn chờ ăn cơm.
Từ Nghiễn Thanh lần lượt bưng hai món ăn và một tô canh, bữa sáng hôm nay xem như cũng rất phong phú.
"Anh dậy lúc mấy giờ thế?" Hạ Nhan nhìn bạn trai đang ra khỏi bếp.
"Năm giờ." Từ Nghiễn Thanh cụp mắt xuống ngồi vào trước mặt cô, mặt còn tạm được nhưng hai bên lỗ tai đều đã đỏ lên.
Hạ Nhan ngược lại muốn xem xem anh chuẩn bị khi nào nhìn mặt cô.
Kết quả mãi cho đến lúc ăn cơm xong, Từ Nghiễn Thanh hoặc là không nhìn cô, hoặc là cứ nhìn trộm mấy lần, bị Hạ Nhan bắt được anh còn sặc cơm.
"Em đi đây."
Thấy anh đi vào nhà bếp dùng cách rửa chén để trốn tránh giao lưu trực tiếp với cô, Hạ Nhan đành phải thức thời tạm biệt.
"Cùng nhau ăn cơm tối?" Từ Nghiễn Thanh cuối cùng cũng nhìn qua.
Hạ Nhan trừng anh: "Bằng không thì sao? Vừa theo đuổi tới tay liền muốn đình công rồi ?"
Từ Nghiễn Thanh lập tức cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai.
Đuổi tới tay, tối hôm qua thật đúng là đuổi tới tràn đầy hai tay.
Anh ở trong bếp nhớ lại dư vị tối hôm qua, Hạ Nhan đi vào ga ra, chuẩn bị lái xe thì có người gửi tin nhắn.
Là Từ Nghiễn Thanh, lúc này dùng tài khoản chính: Việc anh chuyển lên chính thức rồi có thể nói với mẹ anh không?
Hạ Nhan: Không cần vội như vậy chứ?
Từ Nghiễn Thanh: Anh muốn bà ấy yên tâm sớm một chút, không thì bà ấy còn nghĩ đến muốn giới thiệu anh trai anh cho em.
Hạ Nhan: Được, vậy anh nói đi.
Từ Nghiễn Thanh: Buổi tối gặp.
Hạ Nhan không trả lời lại.
Lái xe được một nửa, mợ cô Lý Ngọc Lan điện thoại tới, Hạ Nhan mơ hồ đoán được gì đó, sau khi nhận điện thoại thì xác định được: Từ Nghiễn Thanh thật sự nói cho cô Mạnh, cô Mạnh lập tức báo cho mợ!
"Kinh hỉ" không chỉ như vậy, Từ Nghiễn Thanh đăng một bài trong vòng bạn bè -- ảnh chụp màn hình đặt chỗ xem phim tối nay, địa điểm rạp bị làm mờ, chỉ có số lượng vé là "2" được anh vẽ một vòng tròn đỏ dễ thấy.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~