Thế giới thứ 6 : Võng du?
Chương 78
Edit : YuTuyTien
Lần nữa quay lại không gian hệ thống, Lăng Sơ Nam đứng một chỗ bất động rất lâu, 098 có chút lo lắng.
"Ký chủ, ngài làm sao vậy?"
Lăng Sơ Nam nói :"Trống rỗng."
"Hả?"
098 không rõ chuyện gì, không phải không gian hệ thống vẫn luôn như vậy sao?
"Không có gì đâu."
Lăng Sơ Nam phục hồi tinh thần lại.
"Tổng kết đi."
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Lần này tổng điểm năng lượng nhận được là 12000, hơn nữa hoàn thành được toàn bộ nhiệm vụ, nên điểm năng lượng được nhân đôi, tổng cộng điểm năng lượng nhận được là 24000. Hiện tại điểm năng lượng đang có là 27000. Cửa hàng hệ thống đã mở ra, xin hỏi ký chủ có muốn mua gì không?"
"Không."
Ở thế giới trước, cấp bậc dị năng của Lăng Sơ Nam đã lên đến cấp năm, mặc dù không đến mức có thể cải tử hoàn sinh, nhưng những vết thương trí mạng xem như vẫn chữa trị được.
Thế giới trước, Long Tổ đối với những dị năng giả có độ cảm ứng rất lớn, huống chi Lăng Sơ Nam còn là dị năng giả chữa trị hiếm thấy, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Đặc biệt là sau khi dị năng giả chữa trị duy nhất của bọn họ đã chết sau khi đến di tích cổ thành, Lăng Sơ Nam liền trở thành miếng bánh ngon miệng. Có điều cho dù bọn họ có nháo như thế nào, đều không thể nháo đến trước mặt Lăng Sơ Nam, mọi chuyện đều có Mạc Vu Tranh ở phía trước lo liệu.
Nhớ đến Mạc Vu Tranh, Lăng Sơ Nam thở dài.
"Tiếp tục nhiệm vụ đi."
"Vâng, thưa ký chủ. Đang đến thế giới tiếp theo."
---Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
Lăng Sơ Nam là bị khát tỉnh, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào cần nước. Cậu cố gắng mở mắt ra, đây là một căn phòng vô cùng nhỏ, ước chừng chỉ có mười mét vuông, trong phòng lộn xộn, hiển nhiên đã rất lâu chưa được dọn dẹp.
Trong phòng không có nước có thể uống, Lăng Sơ Nam liền nghiêng ngã lảo đảo chạy vào phòng tắm.
Năm phút sau, dưới vòi sen trong phòng tắm, Lăng Sơ Nam nhìn chằm chằm chiếc đuôi chiếm non nửa không gian phòng tắm của mình.
"098, đây chẳng phài là thế giới võng du sao?"
"Đúng vậy ký chủ, đây thật sự là thế giới võng du, nhưng cơ thể hiện tại của ngài lúc bắt đầu cốt truyện không lâu liền đi bán muối (chết), cho nên trong cốt truyện không hề nhắc đến thân phận của nguyên chủ."
098 đáp, sau đó khích lệ nói.
"Đuôi cá của ngài thật là xinh đẹp!"
"......"
098 nói không sai, chiếc đuôi của Lăng Sơ Nam thật sự rất xinh đẹp. Vây cá màu vàng kim lộng lẫy, nếu đang ở biển, dưới ánh mặt trời nhất định vô cùng mỹ lệ.
Có điều hiện tại lại đang ở trong một căn phòng tắm chật chội đến nỗi không thể chuyển mình.
Lăng Sơ Nam thử chuyển động đuôi cá, rất linh hoạt. Sau đó, cậu liền nhìn đến mấy lỗ hỏng trên mặt tường bên cạnh.
"Ký chủ, xin hãy cẩn thận. Đuôi cá có lực công kích rất lớn, xin ngài đừng hủy cả căn phòng."
098 nhắc nhở.
"Vừa nãy tui đã điều tra thử, thân phận hiện tại của ngài chính là nhân ngư cuối cùng trên thế giới, bởi vì đại dương đã bị ô nhiễm, cho nên không thể quay về biển cả."
"Ừm, đưa ta cốt truyện."
Đây là thời đại mà mọi người đều chơi game trực tuyến, nam chính là một sinh viên năm 2 bình thường. Hắn may mắn rút trúng được khoang trò chơi số lượng có hạn của một game thực tế ảo ba chiều quy mô lớn tên là <Linh Giới>. Sau đó, bằng vào vận khí may mắn của mình, nam chính ở trong trò chơi phát thần uy, thành công có được tình cảm của học tỷ xinh đẹp khóa trên, học muội kiều diễm khóa dưới, mỹ nhân băng sơn lãnh diễm, bla bla bla. Cuối cùng, hắn xưng bá trong trò chơi, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Với một cốt truyện sảng văn đại trà thế này, đương nhiên không thể thiếu được vai ác, mà mấy vai ác này còn có một tên gọi khác chính là – pháo hôi.
Lăng Sơ Nam chính là một trong những pháo hôi đó.
Thân phận hiện tại của Lăng Sơ Nam là một người muốn đoạt học tỷ của nam chính trong trò chơi, tên Lạc Dĩ Ninh. Tính cách thiết lập là một tên nhóc thích khóc còn dính người, cả ngày bám theo bên cạnh nữ chính số 1, không hề để ý đến ánh mắt của người khác, cuối cùng mất tích không rõ nguyên do. Trong cốt truyện có nhắc đến một sự kiện, căn hộ nào đó ở Bắc thành xảy ra đám cháy lớn, thương vong thảm trọng. Học tỷ mà Lạc Dĩ Ninh yêu thích kia chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
"Hình như Lạc Dĩ Ninh sống ở căn hộ đó."
Xem xong cốt truyện, Lăng Sơ Nam cũng tiếp thu ký ức của cơ thể hiện tại. Đây là một pháo hôi có thân phận nhân ngư bằng xương bằng thịt, bởi vì lúc nhỏ được một cô gái cứu mạng, cho nên vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Có điều cái chết của Lạc Dĩ Ninh không hoàn toàn là ngoài ý muốn. Đáng ra ngày hôm đó cậu có thể chạy thoát, nhưng lúc đi xuống cầu thang bị người khác hung hăng đẩy từ phía sau, ngã trên đất, lại bị nhiều người đạp trúng, cho nên không thể nào đứng lên, cuối cùng bị cháy thành cá khô. Mà người đẩy cậu không ai khác chính là nam chính được một người bạn mời đến làm khách.
"Tại sao ta lại tiếp nhận được ký ức trước khi chết của cậu ta?" Lăng Sơ Nam hỏi.
Những nhiệm vụ trước đây, cậu chỉ nhận được ký ức sẵn có của nguyên chủ.
"Loại tình huống này gọi là ký ức lưu trữ của nguyên chủ, chỉ xuất hiện dưới tình huống nguyên chủ chết cực kỳ không cam lòng mà thôi."
098 giải thích.
"Nhân ngư nhỏ này là hy vọng của toàn bộ tộc nhân ngư, cho nên cậu ta đương nhiên không hy vọng bản thân cứ như vậy mà chết đi."
"Ồ, vậy nhiệm vụ của ta là gì?"
"Chia rẽ nam nữ chính, khiến nam chính phải trắng tay, đuổi nam chính ra khỏi trò chơi. Nhiệm vụ phụ tuyến (bắt buộc) – Tinh lọc nguồn nước."
"Chia rẽ nam nữ chính à."
Lăng Sơ Nam lặp lại câu này một lần khiến 098 cảm thấy rất hổ thẹn. Dù sao thì thế giới này không chỉ có một nữ chính, nó còn đnag định giải thích, lại nghe thấy Lăng Sơ Nam hứng thú dào dạt nói.
"Không tồi, rất thú vị."
098:"......"
Sau khi lau khô nước trên người, Lăng Sơ Nam nhìn chăm chăm hai chân đã biến trở lại của mình, cảm thấy mới lạ cử động một chút.
"Không có sức lực gì cả."
"Sau khi đuôi cá biến lại thành hai chân sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Cho nên nguyên chủ mới bị người khác dễ dàng đẩy ngã như vậy."
098 giải thích, sau đó nó nhìn thời gian một chút, đột nhiên hô lên.
"Ký chủ, mau chóng rời khỏi chỗ này, lửa rất nhanh sẽ lan đến tầng của ngài."
Hiện tại đang là 8 giờ tối, trong cốt truyện có nói lúc ngọn lửa được dập tắt là 9 giờ tối, đợi đến lúc đó chắc đã bị đốt thành bộ xương khô.
Hiện tại Lăng Sơ Nam đang ở lầu bảy, ngọn lửa bắt đầu từ tầng năm lan lên trên, có điều chưa cháy đến lối thoát hiểm, bây giờ rời đi vẫn còn kịp.
Nói đến cũng khéo, lúc đang chạy xuống lầu, Lăng Sơ Nam lại 'may mắn' đụng độ với nam chính.
"Ký chủ, nam chính đang ở phía sau ngài! Ngài cẩn thận một chút!"
Mặc kệ trong cốt truyện Tần Húc Dương có phải cố ý đẩy Lạc Dĩ Ninh hay không, thì nhân cách của hắn cũng đã thể hiện được phần nào. Hiện tại 098 chỉ sợ ký chủ nhà mình còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ đã bị nam chính hại chết.
Có điều Lăng Sơ Nam không hề theo ý nguyện của 098 mà né xa nam chính, cậu men theo đám người đi về phía bên hông một chút, sau đó vươn chân ra trước nam chính.
Lúc này đang là cầu thang giữa tầng 5 và tầng 6. Tần Húc Dương đi ở bên ngoài, Lăng Sơ Nam vừa vươn chân ra, cơ thể Tần Húc Dương liền lảo đảo một cái, nhất thời kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
098 chứng kiến toàn bộ sự việc trở nên trầm mặc. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam thành công thoát khỏi đám cháy, theo mọi người xuống lầu, nó mới lên tiếng.
"Ký chủ, ngài không sợ hắn sẽ bị người khác giẫm chết ở đó sao?"
Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu đó, nam chính không thể chết được.
"Hắn là nam chính."
Lăng Sơ Nam mặt bám đầy khói bụi ngồi ở mép bồn hoa trong khu, tâm tình có vẻ không tồi chút nào. Cậu xoa xoa mắt cá chân đã sưng lên, nói.
"Không ngờ sức lực của tên đó lại lớn đến vậy."
Mới gạt chân một chút, mà thiếu chút nữa đã khiến chân cậu gãy làm hai.
"Là do chân của ngài sau khi biến hình quá yếu ớt thôi."
098 nói. Sau đó nó liền nhìn thấy Tần Húc Dương mặt mày bầm dập được đội ngũ phòng cháy chữa cháy đỡ ra ngoài, bước lên xe cứu thương, trên lưng hắn còn in hằn mấy dấu chân rõ rệt.
"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 10%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
098:"Ký chủ, lúc nãy nam chủ chắc không nhận ra là do ngài cản đường hắn đâu nhỉ...."
Lăng Sơ Nam :"Đương nhiên rồi. Ta đã chọn góc độ vô cùng hoàn mỹ đó."
"...."
--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
"Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?"
Bạn nhỏ? Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Đẹp vcl! Gương mặt điển trai, mặc tây trang đeo cà vạt, vẫn là phong cách quen thuộc đó, có điều lần này độ tuổi không thể nhìn ra được. Nhìn khí chất có vẻ đã 40, nhưng bề ngoài chỉ khoảng 27-28, hơn nữa cách nói chuyện sao lại thiếu đòn như vậy?
"098, nhìn ta rất nhỏ hay sao?"
Lăng Sơ Nam hỏi. Cơ thể này đã ở đại dương 60 năm, ở thế giới loài người một năm, nói như thế nào nhân ngư nhỏ này cũng đã 61 tuổi rồi, cho dù chỉ tính trong tộc người cá, cũng là một con cá đã thành niên có được không.
"Không nhỏ."
098 chân thành nói. So với bộ dáng của Bạch Tử Mộc ở thế giới trước tuyệt đối chính là một thiếu niên 18 tuổi bình thường. Có điều nó vẫn giải thích giúp người nào đó một chút.
"Y kêu ngài như vậy có lẽ là do tuổi tác của y đã cao cũng không chừng?"
"Ý của ngươi là ta nên kêu y là ông?"
098 bị nghẹn một trận, sau đó chuyển đề tài khác.
"Ký chủ, trong cốt truyện không hề tra được tư liệu của y, muốn tìm trên mạng cần phải biết được tên của y."
Thấy Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến mình, người đàn ông nọ cũng không tức giận, tầm mắt y dời khỏi gương mặt Lăng Sơ Nam, dừng lại trên mắt cá chân vẫn chưa được chữa trị của cậu.
"Cháu bị thương."
Lăng Sơ Nam đem chân bị thương của mình dời sang chỗ khác, cảnh giác nhìn người nọ.
"Chú định làm gì?"
"Để chú xem thử."
Biểu tình của Phong Bất Dự chưa bao giờ ôn hòa đến vậy, y cảm thấy ánh mắt đen láy tràn đầy cảnh giác của tiểu gia hỏa này cực kỳ đáng yêu, mặc dù gương mặt dính không ít bụi bẩn, nhưng lại không khó để y nhìn ra gương mặt tinh xảo vốn có của tiểu gia hỏa. Y cảm thấy, y đã nhất kiến chung tình rồi, mà đối tượng chính là nhóc con trước mặt này. (Gì vậy chời)
Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến biểu tình của y, vẫn như cũ là bộ mặt đầy cảnh giác, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
Lúc này đã đến 9 giờ tối, 098 liền nhắc nhở.
"Ký chủ, lửa đã được dập tắt, trời sắp mưa rồi."
Nếu dính mưa, với thể chất hiện tại của Lăng Sơ Nam sẽ lập tức biến trở về đuôi cá trước mặt mọi người.
Đúng lúc này, 098 kinh ngạc phát hiện, ký chủ chủ nhà mình ngoại trừ khi diễn kịch ra không hề khóc lúc này nước mắt lại lạch cạch rơi xuống. Gương mặt dính bụi bẩn lúc này còn thêm hai hàng nước mắt, nhìn quá vô cùng buồn cười cũng rất đáng thương. 098 không khỏi hoảng sợ.
"Ký...ký chủ, ngài làm sao vậy? Ngài không có chuyện gì chứ?"
Giống với 098 cũng đang luống cuống hơn nữa còn một mực chờ Lăng Sơ Nam đáp lời chính là người nào đó. Y gần như theo bản năng duỗi tay ôm lấy tiểu gia hỏa trước mặt vào lòng, buộc miệng thốt ra.
"Bảo bối đừng khóc."
098 còn đang hoang mang rối loạn không biết làm sao để an ủi ký chủ nhà mình đột nhiên nghe được âm thanh của Lăng Sơ Nam truyền đến.
"Hoàn hảo."
098 :"....."
"Phương thức nhất kiến chung tình của y vẫn cũ kỹ như vậy.
Lăng Sơ Nam tiếp tục bổ sung.
"Lần này chúng ta nên thiết lập nhân vật thế nào nhỉ? Đột nhiên ta cảm thấy quỷ thích khóc còn sinh người cũng rất thú vị."
"......"
"Được rồi, nhân ngư này không hề giống với trong thần thoại nhỉ, khóc đâu có hóa thành trân châu đâu, hơn nữa hai mắt sưng lên còn rất khó coi."
098:".....Ngài vui là được rồi."
---
Chương 79
Edit : YuTuyTien
Nếu không phải gương mặt đang bẩn hề hề, Lăng Sơ Nam khóc lên sẽ rất đẹp. Lúc cậu khóc không có âm thanh, đôi mắt mở to tròn, nước mắt như hạt đậu men theo gương mặt rơi xuống, tựa như một chú thỏ con xinh đẹp. Có điều Phong Bất Dự không hề có tâm tư quan sát, biểu tình của y trở nên hoảng loạn, chân tay luống cuống an ủi cậu, đau lòng trong ánh mắt gần như tràn ra ngoài.
098 cảm thấy người đàn ông nọ có chút đáng thương.
"Ký chủ, chúng ta dọa y như vậy hình như không được tốt cho lắm đi?"
"Ngươi đau lòng cho y à?" Lăng Sơ Nam hỏi lại.
098:"....."
Đó là đồ ăn của ngài, không phải của nó. Vừa nghĩ như vậy, 098 lập tức cảm thấy bản thân không nên phải nhúng tay vào thì hơn.
Lăng Sơ Nam khóc một trận liền thu hồi nước mắt, Phong Bất Dự cẩn thận ôm lấy cậu, khẩn trương cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
"Có phải bị đau chỗ nào không? Để chú mang cháu đi bệnh viện nhé?"
"Nhà cháu cháy rồi."
Lăng Sơ Nam chỉ chỉ tòa nhà bị thiêu đen thui, sau đó miệng mím một cái vành mắt lại đỏ.
"Cháu không còn nơi nào để ở nữa rồi."
"Đừng khóc đừng khóc, người nhà bảo bối có còn ai khác không?"
Người đàn ông nọ đau lòng vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam.
"Không còn ai hết."
Lăng Sơ Nam cúi đầu, nhỏ giọng nức nở, trong lòng lại kêu 098.
"098, giúp ta nhìn thử biểu tình của y."
Nghe vậy 098 liền nhìn về phía Phong Bất Dự, trầm mặc một trận mới nhỏ giọng nói.
"Ký chủ, lúc nãy ngài dọa y như vậy rất đúng đắn!"
Lúc này 098 mới chú ý đến, người đàn ông nọ sửa miệng cũng quá nhanh đi, ngay cả tên ký chủ còn chưa biết, đã bắt đầu kêu nick name của người ta.
"Như thế nào rồi?"
"Y hình như có chút....cao hứng?"
Không ngờ trong lúc ký chủ nhà nó thương tâm khóc hu hu lại lộ ra biểu tình cao hứng như vậy. Mặc dù chỉ lướt qua một chút nhưng tên này cũng quá xấu xa rồi!
"Cao hứng là được rồi."
Lăng Sơ Nam nói.
"Tiếp theo y nhất định sẽ muốn xách ta về nhà."
098:"....." Nó sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với ký chủ nữa.
Sự tình kế tiếp 098 cũng đã đoán được, một tên đại thúc dụng tâm kín đáo, một tiểu bạch thỏ cố ý bị lừa, ăn nhịp với nhau, thuận lợi bước lên xe trước khi trời mưa.
--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
Sau khi lên xe, Phong Bất Dự đau lòng nắm lấy mắt cá chân sưng đỏ của Lăng Sơ Nam, xoa xoa cho cậu mấy phút, mới hỏi.
"Còn đau không?"
Lăng Sơ Nam thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt đầy hoảng sợ của tài xế kiêm bảo tiêu trên xe, chớp chớp mắt, giật giật cổ chân, mặc dù vẫn còn có chút sưng đỏ, nhưng quả thật không đau nữa.
"Không ạ."
"098, thế giới này có tồn tại dị năng giả không?" Lăng Sơ Nam hỏi.
"Thưa ký chủ, trong cốt truyện không nhắc đến việc thế giới này có dị năng giả hay không, vốn dĩ chỉ xoay quanh những chuyện liên quan đến nam chính và hậu cung của hắn. Bọn họ đều là người thường, có điều hiện tại thân phận của ngài là nhân ngư, cho nên thế giới này chắc hẳn sẽ tồn tại một vài người sở hữu năng lực kỳ dị cũng không có gì lạ."
Câu trả lời của 098 có thể nói không có trách nhiệm cho lắm. Nó vừa nói xong liền có chút thấp thỏm, năng lực của nó cũng có hạn thôi.
"Ồ, có tra được tư liệu của Phong Bất Dự không?"
"Tra được, có điều tui cảm thấy có chút kỳ lạ." 098 trả lời.
"Hửm?"
"Ký chủ, để tui đưa tư liệu cho ngài xem thử."
Trong tư liệu mà 098 tra được, Phong Bất Dự chính là một tên có tiền bình thường, đầu tư kinh doanh kiếm lời rất nhiều, hiện tại đang là cổ đông của mấy công ty lớn, chưa có gia đình, tư liệu sạch sẽ đến nỗi không thể tưởng tượng được. Mà điểm kỳ quái chính là, 098 theo bản năng liếc mắt nhìn Phong Bất Dự, nếu không phải đang ở trước mặt ký chủ, khí thế của người nào đó thấy thế nào cũng không giống một người bình thường.
Lực chú ý của Lăng Sơ Nam lại tập trung ở độ tuổi người nào đó.
"40 tuổi? Đúng là có chút già."
098 tỏ vẻ, đối với năng lực chú ý trọng điểm của ký chủ có chút tuyệt vọng.
Điểm không khác biệt so với trong tư liệu chính là, Phong Bất Dự ở một căn nhà rất lớn. Xe chạy vào cổng nhà hơn mười phút mới đến được sảnh chính. Lúc này, một người quản gia già mặc bộ âu phục trắng tinh, đầy khí chất cung kính đứng chờ ở cửa. Thấy xe đã dừng lại, ông vội vàng đi đến mở cửa xe ra.
"Vương.... Phong gia, mừng ngài quay lại."
Ông liếc nhìn Lăng Sơ Nam ngồi bên cạnh Phong Bất Dự một cái.
"Vị này là?"
"Vị này chính là tiểu thiếu gia."
Phong Bất Dự giới thiệu như thế, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Sơ Nam, ôn nhu nói.
"Bảo bối, đây là Hải quản gia, sau này cháu có yêu cầu gì cứ việc gọi ông ấy."
Thấy cảnh tượng như vậy, biểu tình của quản gia có chút cứng đờ, không khó nhìn ra kinh ngạc trong mắt ông ấy.
"Dạ."
Lăng Sơ Nam gật gật đầu với Phong Bất Dự, sau đó nở một nụ cười với quản gia.
"Xin chào Hải gia gia, cháu là Lạc Dĩ Ninh, ông có thể kêu cháu là Tiểu Ninh."
Quản gia theo bản năng nhìn về phía Phong Bất Dự, sau khi xác định thái độ của y xong, liền hơi cúi người, trở nên cung kính hơn nhiều.
"Phong gia, tiểu thiếu gia, mời hai người xuống xe."
Lăng Sơ Nam đang muốn xuống xe, không ngờ đã bị Phong Bất Dự bước xuống trước bế lên ôm vào người, cậu nhỏ giọng kinh hô một tiếng, sau đó bắt đầu giãy giụa một chút.
"Cháu không mang giày, để chú ôm cháu vào."
Dường như bị bộ dạng của Lăng Sơ Nam chọc đến, gương mặt Phong Bất Dự tràn đầy ý cười.
Nhìn biểu tình đầy sủng nịch của Phong Bất Dự lúc ôm người nọ đi vào, quản gia nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, một hồi lâu sau, ông cuối cùng cũng phục hồi lại, vẫy vẫy tay với bảo tiêu đang đứng bên cạnh xe.
Anh bảo tiêu vẻ mặt hàm hậu vẫn đang duy trì biểu tình như nhìn thấy quỷ, thấy quản gia đang gọi mình, vội vàng thay bằng vẻ mặt cung kính.
"Hải quản gia, có chuyện gì sao?"
"Vị tiểu thiếu gia này, là chuyện như thế nào?"
"Chuyện....chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Tối nay chúng tôi đang chuẩn bị trở về, Vương đột nhiên kêu tôi vòng lại một tòa nhà đang bị cháy, sau đó lúc quay về ngài ấy bế theo tiểu thiếu gia."
"Bế?"
"Tôi cảm thấy, có thể mùa xuân của Vương tới rồi."
Giọng của anh bảo tiêu thấp xuống một chút.
"Ngài không biết đâu, lúc đó xe còn chưa dừng hẳn đã vội lao xuống xe, còn dọa tôi một trận."
"Đồ có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy."
Quản gia đầy cảnh cáo liếc mắt nhìn anh bảo tiêu.
"Được rồi, lái xe đi đi."
"Vâng."
--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
Phong Bất Dự ôm Lăng Sơ Nam mang lên lầu hai, Lăng Sơ Nam nhìn thoáng qua liền biết đây là phòng y.
098:"Ký chủ, y quả nhiên không có ý tốt, hai người chỉ vừa quen biết không được bao lâu."
Lăng Sơ Nam:"098, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên đen tối như vậy? Lúc trước ngươi đâu có như vậy đâu."
"......."
Lăng Sơ Nam đứng trên mặt thảm mềm mại, giương mắt nhìn về phía Phong Bất Dự.
"Chú ơi, cháu muốn tắm."
"Để chú giúp....."
Nói được một nửa, Phong Bất Dự đột nhiên dừng lại, duỗi tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.
"Đi đi, phòng tắm ở bên kia."
Đồ dùng trong phòng tắm toàn bộ đều mới tinh, rất nhanh Lăng Sơ Nam đã đem quần áo trên người lột sạch, bước vào bồn tắm, thích thú giật giật chiếc đuôi.
"098, ngươi đoán xem, lúc Hải quản gia nhìn thấy ta, cái xưng hô mà ông ấy nghẹn trở về là gì?"
Lúc này 098 mới đột nhiên nhớ lại. Lúc nãy quản gia mở cửa, thực sự có nói ra một cái xưng hô, có điều rất nhanh sau đó ông ấy đã nghẹn trở về, nó vẫn còn chưa nghe rõ, chỉ nhớ một âm tiết mơ mơ hồ hồ.
"Hình như là.... Ngô(*)? Thực xin lỗi ký chủ, tui nghe không rõ."
(*) Quản gia xưng là Vương (王) đọc là Wáng, còn 098 nghe là Ngô (吴) đọc là Wú. Chắc là nghe không rõ nên nhầm.
Vốn dĩ 098 còn cho rằng sẽ nghênh đón một đợt cười nhạo, nhưng chỉ thấy Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Không may là, ta cũng không nghe rõ."
Lúc ra khỏi phòng tắm, Phong Bất Dự đã không còn trong phòng.
Lăng Sơ Nam đi đến cửa sổ, vén rèm cửa qua một bên, mặc dù hiện tại trời đã tối đen, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của hoa nguyệt quý(*), đó là loài hoa duy nhất mà cậu từng thích. Cũng không biết người nọ biết được tin tức này từ đâu, có điều mấy thế giới trước đây, chỉ cần có cơ hội, bọn họ đều thích trồng một vườn đầy hoa nguyệt quý trong nhà.
Lúc này mưa đã bắt đầu rơi, từng hạt nước tí tách tí tách dừng trên cửa sổ, có chút bụi mưa men theo kẻ hở rơi trên tay Lăng Sơ Nam.
"Ký chủ, ngài đừng để bị dính nước."
098 nhắc nhở.
"Y còn chưa biết ngài là nhân ngư đâu, nếu bị phát hiện, lơ như y đưa ngài đến phòng thí nghiệm thì làm sao đây?"
Lúc nãy nó đi tra tư liệu, Phong Bất Dự còn sở hữu mấy phòng thí nghiệm lận đó.
"Ngươi cảm thấy y sẽ làm như vậy sao?" Lăng Sơ Nam hỏi.
"Không....."
Đáp án phủ định vừa đến bên miệng, 098 đột nhiên nhìn thấy biểu tình cười như không cười của ký chủ nhà mình, trong lòng lập tức lạnh lẽo, vội vàng sửa miệng.
"Không chắc được, ở thế giới này, chúng ta còn chưa thân thiết với y, ngài nhất định phải chú ý."
"Được, ta biết rồi, cảm ơn đã quan tâm."
098 thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ghi nhớ sai lầm lần này của mình, gần đây nó hình như có chút giống sói mắt trắng, lần nào cũng muốn nói lời hay cho người đàn ông nọ, quả thực có điểm mù quáng, nó cần phải tỉnh táo lại.
Lăng Sơ Nam lại đứng bên cửa sổ thêm một lát, tầm mắt của cậu dừng lại ở nơi hình như là bể bơi ở phía xa xa, sau đó mới đóng cửa sổ lại.
"Ký chủ, Phong Bất Dự sắp lên đây." 098 nói.
Lúc Phong Bất Dự đẩy cửa ra, Lăng Sơ Nam đã ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, y đặt chiếc khay trên tay xuống.
"Bảo bối có đói bụng không? Ăn một chút gì đi, thời gian không còn sớm nữa, chú làm một ít đồ ăn, không biết có hợp khẩu vị của cháu không."
Trên khay là hai món ăn nhẹ và một chén cháo hải sản, đều là món ăn mà Lăng Sơ Nam thích. Trải qua biết bao nhiêu thế giới, nhưng người đàn ông này vẫn luôn khắc sâu từng sở thích của cậu vào tận xương cốt, ngoại trừ những ký ức đã qua.
Lăng Sơ Nam được Phong Bất Dự hầu hạ ăn uống xong xuôi, liền leo lên giường nằm.
"Chú ơi, cháu muốn ngủ."
Mặc dù khát vọng trong ánh mắt đều sắp tràn ra ngoài, nhưng Phong Bất Dự lại sợ dọa đến tiểu gia hỏa, chỉ dặn dò cậu cần gì thì cứ đến phòng bên cạnh tìm mình, sau đó y liền ra khỏi phòng.
Tắt đèn, Lăng Sơ Nam mở mắt ra, bình tĩnh mà mơ mơ hồ hồ nhìn trần nhà.
098 cảm thấy Lăng Sơ Nam có chút không thích hợp, đang muốn hỏi cậu, đột nhiên thấy cậu xoay người xuống giường, bước vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay. Lăng Sơ Nam không hề báo trước há miệng cắn lên cánh tay của mình, 098 nhất thời kinh hãi.
"Ký chủ, ngài định làm gì vậy?"
Mặc cho 098 có kêu như thế nào, Lăng Sơ Nam vẫn không hề để tâm đến nó. Dường như đã ăn no, cậu ung dung thong thả liếm liếm miệng vết thương trên tay, sau đó lại như không có chuyện gì dùng dị năng chữa trị miệng vết thương có chút khiến người khác sợ hãi, duỗi tay đưa đến chỗ vòi nước, rửa sạch vết máu còn bám trên da, sau đó mới an ủi 098.
"Không có gì đâu, ta chỉ muốn nếm thử xem thịt của nhân ngư có khác gì so với cơ thể trước kia hay không thôi."
"Có khác gì không?"
098 nơm nớp lo sợ hỏi. Nó thật sự đã bị dọa tới rồi. Kể từ thế giới thứ ba trở đi, Lăng Sơ Nam gần như rất ít mất khống chế như lúc nãy. Hiện tại, bộ dạng của cậu thiếu chút nữa đã làm cho nó tưởng rằng nó đã quay về thời điểm nhìn thấy cậu lần đầu.
"Ừmmm..... Mềm hơn chút."
Nói xong Lăng Sơ Nam lại bổ sung thêm một câu.
"Ăn rất ngon."
"......"
Mặc dù 098 cảm thấy lý do của Lăng Sơ Nam có chút gượng gạo, nhưng nó lại không tìm được từ gì để phản bác lại, đành phải tin lời giải thích của cậu.
Lúc trở lại phòng, bên ngoài đã xuất hiện sấm chớp, Lăng Sơ Nam giương mắt nhìn tia chớp xẹt qua bên cửa sổ, không hề lên giường, chỉ kéo lấy gối nằm xuống, mở cửa ra khỏi phòng.
"Ký chủ, ngài định đi đâu vậy?"
098 vẫn còn đắm chìm trong sự kiện vừa nãy, cho nên phản ứng có chút trì độn.
"Ta sợ sấm chớp, cho nên muốn tìm chú ngủ chung."
Lăng Sơ Nam trả lời.
Nhìn biểu tình của ký chủ nhanh chóng trở nên sợ hãi, 098 trầm mặc mà chịu đựng.
---
(*) Hoa nguyệt quý (cũng là một loại hoa hồng ý)
---
Chương 80
Edit : YuTuyTien
Lăng Sơ Nam ôm gối nằm đứng trước cửa phòng Phong Bất Dự, sau đó không làm ra động tác gì nữa.
098 nhận ra Lăng Sơ Nam dường như thật sự không có ý định gõ cửa, có chút nghi hoặc.
"Ký chủ, sao ngài lại không gõ cửa?"
Lăng Sơ Nam :"Đừng nóng vội, kiên nhẫn."
Vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt lạch cạch một tiếng mở ra, Phong Bất Dự đứng ở cạnh cửa.
"Bảo bối?"
Lúc này, một tiếng sấm ầm ầm vang lên, Lăng Sơ Nam lập tức nhào vào lòng ngực người đàn ông nọ, run bần bật.
"Chú ơi, con rất sợ."
098 nhìn Phong Bất Dự thụ sủng nhược kinh :"....." Ký chủ càng ngày càng gian xảo.
Phong Bất Dự theo bản năng ôm lấy Lăng Sơ Nam, trên người Lăng Sơ Nam đang mặc áo sơ mi của y, chiếc áo quá cỡ lộ ra non nửa bả vai của cậu. Tầm mắt Phong Bất Dự theo chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên đi xuống, sau đó hít một ngụm khí lạnh, gian nan dời tầm mắt, giọng nói có chút khàn khàn.
"Bảo bối sợ sấm sét sao?"
Lăng Sơ Nam dường như không hề phát hiện ra sự bất thường của người nọ, đem đầu vùi vào lòng ngực của y, nghe vậy liền nhẹ gật đầu một cái.
"Sợ ạ."
Kết quả đương nhiên là Lăng Sơ Nam chiếm nửa chiếc giường của người nào đó.
"Bảo bối, cháu ngủ trước đi, chú đi tắm một cái."
Sau khi đắp chăn đàng hoàng cho Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự liền xoa xoa đầu cậu, thấy Lăng Sơ Nam gật gật đầu, y liền nhanh chân bước vào phòng tắm.
Lăng Sơ Nam nói với 098 :"Ngươi đoán xem y vào phòng tắm làm gì?"
098 đơn thuần đáp :"Tắm rửa?"
"Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, vừa nãy trước khi mở cửa, y vừa lúc tắm xong."
"......"
098 khắc sâu được một điều, bản thân so với ký chủ vẫn còn non và xanh lắm, cho nên nó tạm thời vẫn không nên nói chuyện với ký chủ nữa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó liền phát hiện Lăng Sơ Nam đột nhiên cười, cười vô cùng xán lạn. Có điều không biết tại sao nó cảm cảm thấy có chút khiếp đản, nó cứ có cảm giác hình như có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Rất nhanh 098 liền biết được.
Lúc này, tiếng sấm lần nữa vang lên, Lăng Sơ Nam 'kinh hoảng thất thố' nhảy xuống giường, cũng không thèm mang dép, vọt tới trước cửa phòng tắm, bang bang gõ lên cửa.
098: "......" Nếu đây là con trai của nó, nó nhất định sẽ bóp chết thằng con này.
Có điều Phong Bất Dự hiển nhiên không phải 098, gần như trong vòng ba giây sau khi Lăng Sơ Nam gõ cửa, cửa phòng tắm lập tức mở ra, trên người y nước cũng chưa kịp lau khô, chỉ đơn giản quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, vừa vươn tay liền ôm Lăng Sơ Nam vào ngực, sau đó nhẹ nhàng an ủi.
"Bảo bối đừng sợ, chú ở đây."
098 không kịp phòng bị ăn một họng cẩu lương đột nhiên lại nghe được ký chủ nhà mình lên tiếng.
"Dáng người thật tốt."
Dáng người của Phong Bất Dự thật sự rất tốt, có điều....
"Ký chủ, không phải lần nào dáng người của y đều rất tốt sao?"
"Không giống nhau."
Lăng Sơ Nam lại cọ cọ lên cơ bắp trên ngực người nọ vài cái, thuận tiện ăn chút đậu hủ.
"Sao lại không giống nhau?"
Trong mắt 098, dáng người của nhân loại ngoại trừ cao thấp mập ốm ra, những phương diện khác có khác biệt gì nó thật sự không thể nhìn ra được.
"Hương vị."
".....Vừa nãy ngài vẫn chưa ăn no sao?"
Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến 098.
Bởi vì lo lắng Lăng Sơ Nam sẽ tiếp tục sợ hãi, cho nên Phong Bất Dự chỉ quay lại phòng tắm qua loa lau khô nước trên người, sau đó theo Lăng Sơ Nam trở về giường, y nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
"Thời gian không còn sớm nữa, bảo bối mau ngủ đi."
Khiến 098 cảm thấy kinh ngạc chính là, vừa nãy Lăng Sơ Nam còn một bộ hùng hài tử hiện tại lại thật sự an phận xuống, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
"Ký chủ?"
"Có chuyện gì?"
"Ngài không định làm cái gì sao?"
098 hỏi. Vừa nãy có còn tưởng rằng ký chủ còn muốn một mẻ bắt lấy Phong Bất Dự chứ.
"Nhìn ta có vẻ dục cầu bất mãn lắm sao?"
Lăng Sơ Nam hỏi lại.
Ngài quả thực không có dục cầu bất mãn, nhưng người nào đó thì có đấy. 098 không khỏi cảm thấy người nào đó thật đáng thương, gặp được ký chủ thích đốt lửa sau đó mặc kệ mà đi ngủ.
Lấy tính cách của người nọ, nếu ký chủ không có ý định tiến thêm một bước nữa, thì cho dù có bị nghẹn chết, y nhất định sẽ không dám chân chính làm cái gì ký chủ. Cho nên tối nay chắc chắn sẽ có người mất ngủ.
--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
Lăng Sơ Nam ngủ thật sự an ổn, lúc tỉnh lại, đầu cậu đang gối lên cánh tay của người nọ. Cậu chớp chớp mắt, sau đó há miệng cắn xuống.
"Ký chủ!"
098 hoảng sợ kêu lên.
Lăng Sơ Nam thật sự có thói quen trong lúc nửa tỉnh nửa mê cắn người nào đó, nhưng mấu chốt là hiện tại Lăng Sơ Nam chỉ mới nhận biết người nọ hôm qua, tính cách ra làm sao còn chưa hiểu rõ, lỡ đâu bị đấm thì thế nào bây giờ?
Mặc dù biết rõ loại tình huống này sẽ không bao giờ xuất hiện, nhưng 098 vẫn có chút lo lắng.
Đương nhiên, điều mà 098 lo lắng không hề xảy ra. Mặc dù Phong Bất Dự có chút kinh ngạc, nhưng lại không hề đẩy Lăng Sơ Nam ra, mà tùy ý để cậu cắn, còn tri kỷ giúp cậu vỗ vỗ lưng, quả thực nhìn tức muốn trào máu họng.
Lăng Sơ Nam vừa mới ăn xong, tự mình nhìn vết thương đang chậm rãi khôi phục lại của người nọ mà phát ngốc. Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của quản gia xuất hiện.
"Phong gia, ngài có nhìn thấy tiểu thiếu gia không?"
"Đang ở chỗ tôi."
Phong Bất Dự nói.
"Ông đi xuống trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ xuống."
"Vâng."
"098, ta nghi ngờ y không phải là người bình thường."
Lăng Sơ Nam một bên nhìn chăm chăm vào vết thương của Phong Bất Dự, một bên nói với 098.
"Hả?"
Sao ký chủ lại đột nhiên mắng người vậy? 098 vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Lăng Sơ Nam hảo tâm giải thích cho nó.
"Cơ thể của y chứa rất nhiều năng lượng."
"Nhiều hơn cả Mạc Vu Tranh sao?"
098 nghĩ đến thế giới dị năng giả lúc trước.
"Không."
Lăng Sơ Nam nói. 098 còn đang muốn hỏi, lại nghe Lăng Sơ Nam nói tiếp.
"So với Monasius còn nhiều hơn."
Ý thức được Lăng Sơ Nam đang nói đến ai, 098 không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trong toàn bộ thế giới ma pháp, Monasius được xem là chủng tộc gần với cấp bậc thần thánh nhất. Nếu Phong Bất Dự còn lợi hại hơn cả Monasius, vậy y rốt cuộc là chủng tộc gì?
"Không sao đâu bảo bối, đừng lo lắng, chú không đau."
Phong Bất Dự cho rằng Lăng Sơ Nam lo lắng cho mình, vội an ủi nói.
Bởi vì sáng nay đã ăn qua, cho nên Lăng Sơ Nam không ăn bao nhiêu thức ăn trên bàn cơm, chỉ uống một ly sữa bò dưới sự giám sát của Phong Bất Dự, sau đó liền ngưng.
Thấy Phong Bất Dự đã dùng xong bữa sáng, biểu tình của quản gia có chút muốn nói lại thôi.
Phong Bất Dự cầm lấy khăn tay lau lau khóe miệng cho Lăng Sơ Nam, kế đó mới nhìn về phía quản gia.
"Có chuyện gì?"
Quản gia thu hồi tầm mắt đặt trên người Lăng Sơ Nam lại, cung kính đáp.
"Phong gia, hôm nay tập đoàn Kim Việt có mở cuộc họp cổ đông, lúc trước ngài đã đồng ý tham gia. Bây giờ đã không còn sớm, ngài có muốn chuẩn bị xuất phát không?"
Lăng Sơ Nam đầy trông mong nhìn Phong Bất Dự, Phong Bất Dự xoa xoa tóc cậu, nói với quản gia.
"Từ chối giúp tôi đi."
"Vâng."
Quản gia không hề hỏi nguyên nhân, chỉ khom người lui ra ngoài.
Phong Bất Dự quay đầu nhìn về phía Lăng Sơ Nam, biểu tình trở nên nhu hòa.
"Bảo bối cảm thấy hứng thú với tập đoàn Kim Việt sao?"
Lăng Sơ Nam nói :"Cháu có chơi trò chơi của bọn họ."
Tập đoàn Kim Việt chính là công ty tạo ra <Linh Giới>, hiện tại trò chơi này chỉ vừa ra mắt được một tháng, có điều lại vô cùng nổi tiếng từ nam đến bắc. Trôi qua thêm hai năm nữa, trò chơi này nhất định sẽ trở thành thế giới thứ hai của nhân loại. Phong Bất Dự cũng không thấy lạ khi Lăng Sơ Nam lại chơi nó, chỉ hỏi.
"Chơi vui không?"
"Vui ạ!"
Ánh mắt Lăng Sơ Nam trở nên sáng rực, sau đó biểu tình nhanh chóng ảm đạm xuống.
"Có điều mũ trò chơi của cháu bị cháy mất rồi."
"Không sao đâu, để chú kêu người mua một khoang trò chơi cho cháu."
Người nào đó không hề có nguyên tắc nói.
Một ngày kế đó, 098 đều cảm thấy ký chủ nhà mình có chút kỳ lạ, không, nói đúng hơn là bắt đầu từ tối qua đã rất kỳ lạ. Trước đây, nó chưa từng nhìn thấy ký chủ yếu ớt như vậy, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đi theo người nọ. Mãi cho đến khi một ngày này kết thúc, 098 mới đột nhiên bừng tỉnh nhớ lại, hôm qua ký chủ có nói muốn duy trì thiết lập nhân vật. Nhưng cách biểu hiện của ký chủ cũng quá là xuất thần nhập hóa đi, tính cách dính người này người bình thường nhất định không chịu nổi, thật sự một chút cũng không sai, mỗi một phút mỗi một giây đều bám theo người ta.
Có điều Phong Bất Dự hiển nhiên không phải người bình thường, y chẳng những không cảm thấy phiền, ngược lại còn vô cùng cao hứng. Nếu không phải sợ bảo bối nhà y sẽ cảm thấy y quá tùy tiện, chỉ sợ y còn hận không thể trực tiếp ôm Lăng Sơ Nam vào người mỗi thời mỗi khắc.
Cũng không biết Phong Bất Dự nghĩ như thế nào, ký chủ đều đã dính y đến mức độ này, mà y chỉ dám nắm nắm tay nhỏ hoặc ôm một cái, không hề có ý định vượt vào một bước kia. 098 ăn cẩu lương đến no nghĩ như vậy đó.
"098, ngươi nói ra rồi."
Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.
"....."
--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien
Đến chiều, khoang trò chơi mà Phong Bất Dự đã hứa cũng đến, có điều không chỉ một cái, mà là hai cái. Có ý gì đương nhiên không cần nói cũng biết được.
Ăn xong cơm chiều, Lăng Sơ Nam liền muốn vào trò chơi.
Thời gian trong trò chơi và thế giới thực có tỷ lệ 6:1. Cho nên hiện thực mới trôi qua một tháng, bên trong trò chơi đã là sáu tháng. Lăng Sơ Nam đi lên phía trước, đã ba ngày Lạc Dĩ Ninh không vào trò chơi, cộng thêm hai ngày của Lăng Sơ Nam, trong trò chơi đã trôi qua một tháng.
"Tiểu tử, dược thảo ta cần đã đào được chưa?"
Lăng Sơ Nam vừa mới vào trò chơi, đã nghe được một giọng nói già nua vang lên. Nếu không phải đã sớm biết đây chỉ là trò chơi, Lăng Sơ Nam đã cho rằng NPC trước mặt này là người thật.
Lăng Sơ Nam có chút không thuần thục tìm được thanh nhiệm vụ, bên trong thật sự có yêu cầu thu thập dược thảo. Lăng Sơ Nam cười cười với ông lão.
"Cháu lập tức đi tìm."
"Tiểu tử, đến Dã Lang Cốc nhất định phải cẩn thận bầy sói, ta thấy thân thể của ngươi nhỏ nhắn, cho ngươi một vũ khí để phòng thân vậy."
Nói xong, ông lão không biết lấy từ đâu ra một cây đao lớn, lưu luyến không rời nói.
"Cây đao này đã bầu bạn với ta 40 năm nay, ta cho ngươi mượn để phòng thân, lúc trở về nhớ phải trả lại cho ta."
"Cảm ơn ông."
098:"Phì! Ký chủ, ngài thật sự muốn mang cây đao này đi làm nhiệm vụ sao?"
"Có khí phách không?"
Lăng Sơ Nam thuần thục cầm cây đao trong tay múa vài vòng.
"Khí phách, thật sự rất khí phách. Có điều hình như có chút thái quá đi?"
098 thật cẩn thận nói. Cây đao này ước chừng dài 2 mét, so với Lăng Sơ Nam còn muốn cao hơn một mảng lớn, nếu mang theo bên người cũng quá khoa trương đi.
"Nhưng ta cảm thấy nó rất phù hợp nha."
Lăng Sơ Nam đem cây đao cắm xuống đất.
"Ngươi đừng có coi thường nó, đây chính là Tiên Khí đó."
098 tập trung nhìn vào cây đao, thuộc tính của cây đao thật sự có ghi là Tiên Khí [Đại đao của ông lão : Tiên Khí, thể chất +1000], lời giới thiệu đơn giản mà thô bạo.
Giống với những trò chơi khác, mỗi người đều có thuộc tính riêng, thể chất cao nhất là 10. Bởi vì đám người nam chính là nhóm đầu tiên chơi trò chơi, hơn nữa còn sở hữu khoang trò chơi, cho nên được ưu tiên, thuộc tính tăng gấp đôi, thể chất đạt đến tận 20 điểm. Việc này khiến cho con đường đi đến nhân sinh của hắn càng thêm thuận lợi, rất nhanh đã trở thành người đừng đầu trong trò chơi.
Mà chiếc đao này, lại tăng thể chất lên đến 1000!
098 vô cùng khiếp sợ.
"Ký chủ, chúng ta có thể khỏi trả lại cho ông ta được không?"
"098, không ngờ ngươi là loại người này."
".....Thật xin lỗi ký chủ, là tui nhất thời hồ đồ."
"Không có gì đâu, ta biết nỗi khổ tâm của ngươi mà. Có điều, cây đao này thật sự không đẹp chút nào, đợi khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, dùng cây đao này đổi một vũ khí khác đẹp hơn. Ông già này nhìn qua có vẻ giấu không ít bảo bối đâu."
"Ký chủ quả nhiên cao kiến."
098 che lại lương tâm, khen ngợi nói.
Nó đã từng đi qua con đường xa nhất, chính là kịch bản của ký chủ.
Đang lúc Lăng Sơ Nam muốn nghiên cứu xem làm sao để đi đến Dã Lang Cốc, 098 đột nhiên nhắc cậu xem thử tin nhắn mới đến.
Thanh Thảo Y Y : Nam Châu, cuối cùng em cũng online. Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Không phải đã hứa sẽ giúp bọn chị luyện chế Bồi Nguyên Đan sao? Hiện tại, số đan còn lại của chị đã dùng hết rồi.
Thanh Thảo Y Y chính là nữ thần của con cá nhỏ Lạc Dĩ Ninh này. Trong trò chơi, Lạc Dĩ Ninh lấy tên là Bất Dư Nam Châu, bình thường Thanh Thảo Y Y đều gọi toàn bộ tên cậu, cũng chỉ khi có việc cần nhờ đến mới thân mật kêu Nam Châu mà thôi.
Bất Dư Nam Châu trong trò chơi là một người chơi đặc thù, cũng có thể nói chính là một dược sư độc nhất vô nhị. Bồi Nguyên Đan chính là bí tịch độc nhất của cậu, chỉ có dược sư mới có thể thành công luyện chế ra đan hồi huyết và hồi lam. Hơn nữa, quan trọng là nó có thể tăng thêm kinh nghiệm, mặc dù không được nhiều lắm, nhưng lại có thể oanh động được toàn bộ trò chơi. Nam chính và nữ chính dựa vào thứ này của cậu kiếm lời được không ít tiền. Trước đây, Lạc Dĩ Ninh thích Thanh Thảo Y Y, vẫn luôn mệt sống mệt chết luyện chế đan cho cô ta, hơn nữa đầu óc của cậu hình như bị thiếu mấy dây thần kinh, rõ ràng bị người khác lừa xoay vòng vòng còn giúp họ đếm tiền.
Lăng Sơ Nam đương nhiên không phải Lạc Dĩ Ninh, cho nên cậu dứt khoát từ chối công tác miễn phí cho Thanh Thảo Y Y.
Bất Dư Nam Châu : Thực xin lỗi, mấy ngày nay trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, hôm nay mới online được. Luyện chế Bồi Nguyên Đan cần phải có nguyên liệu đặc thù, lúc trước tôi đã dùng hết số dược thảo và đồng vàng ở lần luyện chế đó, cho nên tôi tạm thời không thể luyện chế được nữa. Hơn nữa hôm nay tôi chủ yếu chỉ muốn cùng một người bạn chơi game thôi, tôi còn phải hướng dẫn cho y, tạm biệt.
Thanh Thảo Y Y : Ý của em là cần đồng vàng sao? Em nói đi, em cần bao nhiêu?
098 vô cùng tức giận.
"Cô ta có bệnh trong người à? Thật sự cho rằng ngài làm không công cho cô ta hay sao?"
"Con cá nhỏ này thích công chúa à, rất thú vị."
Lăng Sơ Nam không mặn không nhạt nói một câu, sau đó không để ý đến cô ta nữa.
Qua một lát, một hậu cung khác của nam chính nghe ngóng được tin tức, mà đó cũng là học tỷ của nam chính, bình thường quan hệ giữa cô ta và Thanh Thảo Y Y cũng ổn, hơn nữa bình thường Lạc Dĩ Ninh đều cung cấp đan dược cho bọn họ, vì vậy ấn tượng của cô ta với Lạc Dĩ Ninh khá tốt.
Đương nhiên, cũng chỉ dừng lại ở mức độ khá tốt mà thôi.
Tử Sắc Tường Vi : Xin chào Nam Châu, vừa nãy tôi có nghe được một ít tin tức, tôi hiểu nỗi khổ của cậu. Nếu cậu cần dược thảo nào có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm. Nếu không thì như vầy, sau này lúc cậu luyện đan, tôi sẽ dùng giá thị trường để mua đan của cậu. Số đan lúc trước tôi cũng sẽ bù lại cho cậu, đồng vàng trong trò chơi không được nhiều, cho nên không bằng cậu đưa tôi số tài khoản đi, tôi chuyển tiền cho cậu.
Bất Dư Nam Châu : Không cần đâu, cảm ơn chị, gần đây tôi thực sự không thể luyện đan được.
"Ký chủ, tui cảm thấy học tỷ này nói chuyện khá ổn nha."
098 nói tiếp.
"Thái độ của cô ta so với Thanh Thảo Y Y tốt hơn nhiều."
"Một bên mặt trắng một bên mặt đỏ, ngươi có tin chỉ cần ta đưa cô ta tài khoản, ngày mai cô ta liền đem ta lên hot search không."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Ta còn muốn an an tĩnh tĩnh chơi trò chơi đó."
Có điều an tĩnh của Lăng Sơ Nam còn chưa duy trì được hai tiếng, cậu vừa đến được bên ngoài Dã Lang Cốc, đã bị một đoàn người chặn lại.
Dẫn đầu không ai khác chính là nữ thần mà con cá nhỏ này yêu thầm.
---
Editor :
Cảm giác thế giới trước vẫn chưa rõ ràng tí nào. Như việc mà cha Bạch mẹ Bạch tại sao lại sợ Mạc Vu Tranh, hoặc Long Tổ rồi di tích cổ thành. Chưa gì đã end rùi.