“Ai?” Mọi người nhanh chóng quay lại.

Dương Tiêu nhìn thẳng vào Lương Khởi: “Hay cho một người đạo mạo dạt dào! Hay cho một người có tiếng tăm! Phá dỡ thì phá dỡ, Lương Khởi, tôi hỏi ông, còn những ngôi nhà tái định cư của dân thôn trang Triệu đâu? Khoản bồi thường phá dỡ của thôn trang Triệu đâu? Tôi coi thường vương pháp? Ông đúng là chụp mũ tông bốc tôi quá đây!”

“Dương Tiêu, thăng súc sinh nhà cậu còn dám tới? Hừ! Tôi nói rõ cho cậu biết, người của thôn trang Triệu không. liên quan gì đện cậu. Chờ tôi xuất viện, tôi sẽ tra tấn tất cả người dân thôn trang Triệu, khiến cho bọn họ phải hồi hận khi đến thế giới này!”

Lương Khởi vừa nhìn thấy Dương Tiêu tới, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên dữ tợn.

Dương Tiêu chế nhạo nói: “Lương Khỏi, tra tắn tất cả người dân thôn trang Triệu, khiến cho bọn họ phải hồi hận khi đến thế giới này? Khi ông nói ra những lời này ông không sợ sẽ có người trừng trị ông hả?”

“Trừng trị tôi? Phải không? Tôi, Lương Khởi ở đây nhất ngôn cửu đỉnh, nói tra tắn dân thôn trang Triệu đến chết thì sẽ tra tần bọn họ đến chết. Ai dám trừng trị tôi? Ai dám trừng trị tôi? Ngược lại là cậu, dám xông vào phòng bệnh của tôi, tôi thầy cậu không muôn sông nữa rồi. Người đâu, bắt thằng súc sinh này lại cho tôi!” Lương Khởi rông lên.

“Vâng!” Đám người có mặt trong phòng bệnh hung ác dữ tợn khóa chặt Dương Tiêu.

Ngay khi nhóm người chuẩn bị tân công Dương Tiêu, một giọng nói âm vang như sầm vang lên: “Không ai dám trừng trị ông? Giọng điệu lón lối quá nhỉ! Lên, bắt tt cả những tên ác ồn này cho tôi!”

“Hả?” Nghe thấy giọng nói này, Dương Tiêu hơi kinh ngạc.

Anh xoay người lại, thấy người tới lại là…

“Cậu Dương, tôi không đến muộn chứ?” Phương Văn Châu mỉm cười bước tới.

Phương Văn Châu, một người có quyên cao chức trọng ở tỉnh Hà Nam đích thân đến, điều mà Dương Tiêu thực sự không ngờ tới.

Dương Tiêu cười nhếch mép: “Tin tức của ông rất nhanh đó! Tìm được nhanh như vậy.”

“Cậu Dương là rường cột của đât nước, cậu Dương gặp khó khăn, lại còn ở tỉnh Hà Năm: Văn Châu cần bảo vệ quyên lợi của cậu Dương!”

Phương Văn Châu cười nói.

Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Bảo vệ quyên lợi của tôi? Ông sợ tôi chọc thủng bầu trời tỉnh Hà Nam à?”

“Chuyện này… Phương Văn Châu đột nhiên lộ ra vẻ xâu hồ.

Dương Tiêu nói đúng, Phương Văn Châu sợ Dượng Tiêu sẽ chọc thủng một lỗ trên bầu trời tỉnh Hà Nam.

Dương Tiêu là ai? Đó chính là thần chêt điện hạ giêt người như ma.

Lúc đầu khi biết thần chét điện hạ đang ở thành phố Trung Nguyên, Phương Văn Châu rất coi trọng, thậm chí ông còn phái người đến hỏi thăm hành tung của Dương Tiêu.

Không phải để giám sát Dương Tiêu, mà là vì sợ Dương Tiêu giết tứ phía ở tỉnh Hà Nam. Một khi Dương Tiêu bắt đầu giết người ở tỉnh Hà Nam, đến lúc đó ông sẽ khó giải thích với bên trên.

Vì vậy, lần này Dương Tiêu đột nhiên đi tàu cao tốc trở vê huyện Thiên Sơn. Nghe thấy chuyện này, Phương Văn Châu ý thức được chắc chắn ở huyện Thiền Sơn đã gặp phải rắc rồi lớn.

Nếu không, theo tính cách của Dương Tiêu chắc chắn sẽ lái Maserati trở về huyện Thiên Sơn, mà không phải đi tàu cao tốc, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách hành vi của Dương Tiêu.

Xác định Dương Tiêu đang gặp rắc rồi ở huyện Thiên Sơn, Phương Văn Châu đã đích thân đưa người đến huyện Thiên Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play