“Cô ta hôm qua còn tự nhận là phu nhân của Đình Thư Huân này. Xem có nực cười không chứ? Đứa em họ này cậu cần dạy bảo lại rồi.”

“Cậu đừng để bụng, đêm qua con bé sốt cao nên nói mê man gì cũng chả hiểu nổi.”

Yến Quân cười cợt, qua loa đáp lại lời nói tràn ngập kinh thường cô, nhưng sau lưng, hai tay anh đã siết chặt. Anh thật sự muốn vung nắm đấm lên mà đánh hắn rồi.

Câu trả lời của hắn cũng khiến cho Thục Yên sửng sốt lên. Không phải do hắn đã nói cô như vậy, là do sự khác lạ từ giọng nói của hắn. Chất giọng trầm bổng này không như chất giọng trầm ấm của Đình Thư Huân.

Thiệu Khiêm cũng nhận ra sự lạ lùng của chú nhỏ mình, cậu tiến lên, vỗ lấy vai cậu tiếp lời.

“Phải đó chú nhỏ, do cô ấy bệnh nặng, cháu phải thuận miệng hùa theo nên mới chịu về cùng cháu đấy.”

Thiệu Khiêm cũng đóng vai vào vở kịch của Thục Yên. Chỉ khi nghe cả hai giải thích xong, Đình Thư Huân nâng nhẹ ý cười, xem như là đang coi một vở hề hước vô cùng.

Hắn vẩy tay, xem như là đang nói chuyện phiếm, không đáng bàn tới.

Coi như hắn không muốn để tâm chuyện tối qua, cậu lại lảnh sang chuyện khác hỏi hắn. Thật ra không hẳn là hỏi, cậu đang muốn thăm dò xem Đình Thư Huân này muốn đi đâu tiếp theo.

“Chú nhỏ, chú không muốn ở bệnh viện nữa hay sao mà đòi về thế?”

“Đình Thu Viên gọi về Đình gia, không nói cháu sao?”

Đình Thư Huân cũng không muốn giấu diếm đáp lại. Cậu lại lắc đầu bảo không.

“Bà ta ghét cháu nhiều lắm, mấy khi mà gọi về đấy đâu.”

“Vậy cháu cần về không?”

Hắn gật đầu một cái, rồi lại muốn rời đi trước cả ba người, không muốn tiếp chuyện thêm chút nào nữa.

Hắn nhận ra Thiệu Khiêm, Thục Yên cùng Yến Quân đang nói dối. Rõ ràng là có quan hệ với Đình Thư Huân, hôm qua còn khóc lóc mà trách mắng, hôm nay lại phủi sạch tất cả.



Xem hắn là trò hề hay là đứa trẻ lên ba mà nói như thế chứ? Thật là!

Đình Thư Huân được vệ sĩ đưa lên xe, rồi rời đi trong tích tắc.

Thục Yên càng ngày càng nghi ngờ về Đình Thư Huân trước mắt. Gương mặt thì giống hoàn toàn, nhưng khí chất thì lại không nhìn thấy nữa.

Yến Quân lúc này không khỏi tò mò mà hỏi cô:

“Yên Yên, không phải là hắn ta quên mình em, ngay cả anh hắn ta cũng quên ấy!”

“Đúng vậy! Quên một mình dì nhỏ tôi còn cho rằng chú nhỏ quên dì vì muốn bảo vệ. Nhưng xem ra lại quên đi những người mà mới quen chỉ một năm trở lại đây.”

Thiệu Khiêm cũng bồi thêm vào. Lúc nãy Thục Yên nói Yến Quân là bạn thân của chú nhỏ mình, chú ấy không nghi ngờ gì mà gật đầu chấp nhận luôn ấy chứ!

Chuyện rành rành trước mắt, không nghi ngờ cũng không được.

“Hắn nhất định không phải Đình Thư Huân.”

Thục Yên vô cùng chắc chắn mà nói. Lặp tức nhận được sự ngỡ ngàng của cả Thiệu Khiêm cùng Yến Quân. Thiệu Khiêm vẫn không tin mà hỏi lại cô.

“Dì chắc chứ? Cháu nhớ chú nhỏ chỉ có một mình thôi. Không lẽ có người hâm mộ chú nhỏ đến mức phẫn thuật thẩm mỹ cả cơ thể sao? Chú ấy một mét tám mươi mấy lận đó, cả cơ thể cũng không phải dễ dàng có được!”

Cậu đã từng rất nhiều lần băng bó vết thương giúp chú nhỏ. Do lúc chú nhỏ mới học về ngành khai thác khoáng sản, hai tay trắng phải cày cuốc, tìm vị trí hầm mỏ nên vô số lần bị đá rơi trúng, không thì phải chịu trầy xước do không cẩn thận, cả vết mũi đốt nữa. Những lần đó cậu phải từ bang này bay sang bang của chú nhỏ mà giúp đỡ. Tình chú cháu lại càng thêm thân thiết.

Thục Yên cũng không vội mà đoán bừa, là do cảm giác của cô mách bảo, đây không phải “ông xã” của mình!

“Cháu thấy gì lạ không?”

“Lạ cái gì vậy dì nhỏ?”

“Bị rơi từ vách núi dãy Phật Tinh, Thập Lưu may mắn được vớt cũng phải đưa đến bệnh viện tận gần một tuần lễ. Chiếc xe bị rơi, nát hết, cả điện thoại di động cũng không còn nguyên vẹn. Tại sao hắn lại được bình an, tay trầy xướt chân thì bó bột thôi? Mọi người không để ý, chứ lúc nãy tôi thấy hắn muốn bước chân bó bột lên xe luôn rồi. Hơn nữa tôi đã chung sống với Đình Thư Huân không ít cũng nhiều, tôi biết được chân anh ấy đốt xương hơi nhỏ, đó là do di chứng của tai nạn máy bay đấy, anh ấy cũng đã từng thừa nhận bản thân tập trị liệu cố gắng rất nhiều mới có thể đi lại. Nhưng đôi chân hắn ta thì lại khác, nhìn vào vô cùng chắc chắn, hơn nữa ngày qua hắn ta mặt quần sọt do bó bột, tôi nhìn thấy ở đầu gối hắn, không hề có vết nhỏ do kim châm. Hắn ta vốn lành lặn, chưa từng trải qua cuộc phẫu thuật nào cả. Chính những điều đó khiến tôi nghi ngờ…”

Vừa nghe cô giải thích qua một lượt, Thiệu Khiêm cùng Yên Quân đều bất ngờ, không hẹn mà đưa ngón tay cái lên khen ngợi cô.



“Dì, dì cứ như thám tử vậy!”

“Không ngờ em thường thường nhìn ngu ngu, mà bây giờ suy luận tài thật đấy!”

Nghe lời khen có cánh này, Thục Yên méo cả mặt, liền giơ chân lên mà dẫm vào chân đôi bạn thân trước mặt.

Cô dù có hơi ngu, không biết chút gì. Nhưng không lẽ, đến “ông xã” của mình cô còn không nhận ra sao?

“Dì, đau thật đấy!”

Cậu cùng anh ôm chân đau mà nhảy nhảy, oan ức nói với cô. Nhưng Thục Yên lại coi như không để tâm. Nhìn giờ đồng hồ, đã quá giờ trưa rồi…

Nhưng mà khoang, nhắc đến hắn, cô phải nhắc đến tên Thập Lưu và Lý Kha, cả hai bọn họ cô không nhìn thấy mặt?

Rõ là bệnh viện Thập Lưu được chuyển đến ở đây. Lý Kha đi theo hắn cũng ở đây, mà lúc nãy cô chẳng nhìn thấy cô ta đâu cả?

“Lý Kha đâu?”

“Cô ta…ừ lúc nãy cháu không thấy…”

Thiệu Khiêm lắc đầu, lúc nãy cậu nhìn vào xe rồi, chẳng thấy cô ta ở đâu cả. Không lẽ cô ta đánh bài chuồn trước rồi sao?

“Mà này, lúc nãy hắn ta nói đến Đình gia, không lẽ cậu không về cùng à Thiệu Khiêm?”

Yến Quân cũng lấy làm lạ mà hỏi cậu. Lúc này Thiệu Khiêm mới vỗ vỗ đầu như nhớ điều gì đó.

“Phải rồi! Ba tôi lúc nãy có gọi cho tôi quay về. Hình như là phân chia tài sản. Tôi dù không có nhưng ba tôi chuyển hẳn 25% tài sản của ông cho tôi.”

“Vậy Đình Thư Huân sẽ được bao nhiêu phần trăm trong tài sản của Đình gia?”

“Hình như là gần như gấp đôi cháu ấy! Ông nội cháu rất cưng chú nhỏ, phải nói là rất rất rất cưng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play