“Ông mà không tránh xa, anh Huân sẽ đánh chết ông đấy lão già.”
“Cô…!!”
Lão Đàm dừng lại hành động đang cố gắng ngăn cản Đình Thư Huân rời khỏi phòng. Ông ngẩn mặt lên nhìn Lý Kha, tay ông run rẩy.
Người phụ nữ độc mồm độc miệng như thế mà Đình Thư Huân lại muốn giữ bên mình, có phải đã rất sai trái rồi không? Đã vậy đây là lần đầu tiên ông bị người khác hù dọa như vậy, mà Đình Thư Huân vẫn im lặng không muốn nói đỡ cho ông lời nào.
Dù là đang mất trí nhớ tạm thời, không lẽ đầu óc của Đình Thư Huân cũng có vấn đề rồi à?
Nhìn lão Đàm có chút không tin vào mắt và tai mình với chuyện đang diễn ra, mặt hắn căng lại, gõ chân vào bàn để chân cộc cộc. Lý Kha thu lại dám vẻ hung tợn của mình, không muốn chấp nhất với ông nữa, cũng bị hắn kêu chú ý hành vi của mình. Lý Kha đành im lặng, lách sang người ông mà rời đi.
“Khoan đã ông chủ. Ông mới khỏi thôi mà…”
“Ông chủ nên ở lại bệnh viện ít nhất ba ngày, tiện để bác sĩ theo dõi cho ông.”
“Ông lo sức khỏe trước đi, ông chủ.”
Lão Đàm vẫn là không cam tâm để hắn rời đi cùng Lý Kha như vậy nên giữ lấy tay hắn, vẻ mặt vô cùng lo sợ.
Lần này không phải Lý Kha phát cáu nữa, mà chính là Đình Thư Huân nổi trận lôi đình.
Hắn không kiêng nể gì nữa mà đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo lão Đàm, tay siết lấy nắm đấm, muốn giơ lên đấm ông một cái bỏ tức.
“Quản gia, ông cứ cản tôi không vậy?”
“Ông chủ, ông chủ…?”
Mắt hắn đã đỏ ngầu lên vì tức tối khiến ông run sợ, tay đang cố giữ lại bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình. Giọng đã phát rét lên vì hành động này của hắn.
Nhưng hắn lại như lấy được sự bình tĩnh, hạ tay mình xuống, bàn tay đang nắm lấy ông cũng buông lỏng ra, hắn hít một hơi thật sâu, ngồi yên lại chiếc xe lăn.
“Ông đừng chọc tôi nữa. Tôi điên lên mất!”
Đình Thư Huân phất lấy tay mình, coi hành động vừa rồi chỉ là do bản thân mình không kìm được cơn giận mà hành xử không đúng đắn.
Hắn quay sang Lý Kha cũng đã đứng hình với sự tức giận vừa nãy của mình, lay nhẹ vai cô ta ra lệnh:
“Lý Kha, đi thôi.”
Bị hắn gọi tên, Lý Kha mới hoàn hồn trở lại. Cô ta lật đật đẩy nhẹ lão Đàm nhích qua một bên, hai tay nắm lấy tay cầm, một bước đẩy chiếc xe lăn ra khỏi phòng.
Cánh cửa 127 đóng sầm lại. Lão Đàm lúc này mới suy sụp, ông trượt người xuống dựa vào tường, bản thân còn hoang mang với hành động kì la vừa rồi của Đình Thư Huân.
Có phải vừa rồi hắn định đánh ông không chứ? Rõ ràng là ông chỉ muốn tốt cho hắn, tại sao lại đối xử với ông như vậy?
Đây cũng là lần đầu tiên hắn hành động như vậy. Đôi mắt hung ác đó, hoàn toàn không giống với đôi mắt sắc sảo ngày thường vốn có của hắn.
Rõ ràng, Đình Thư Huân như biến thành một con người khác vậy, vô cùng xa lạ…
Lão Đàm chợt nhớ đến Thục Yên, có lẽ ông đã nhận ra điều gì rồi. Đôi tay chai sần nhăn nheo lôi từ túi ra chiếc điện thoại di động, nhấn gọi cho cô.
Bên dưới này, Đình Thư Huân đã kí giấy xuất viện, bên cạnh hay bên dưới còn có vài người đi theo sau. Ánh mắt hắn láo liên nhìn xung quanh, như đang muốn tìm kiếm điều gì đó.
Lý Kha đẩy hắn sau lưng, thì thầm to nhỏ mà trách cứ Đình Thư Huân:
“Anh lúc nãy suýt nữa đã làm lộ mọi chuyện rồi.”
“Lần sau chú ý, chỉ tại ông ta cứ ngăn cản tôi.”
Hắn bực dọc đáp lại. Cũng may hắn đã không xuống tay, nếu không mọi thứ vỡ lỡ ra, công hắn cũng chỉ là công cốc mà thôi!!
“Anh để vài tên vệ sĩ này theo. Tôi đi lấy giấy tờ tùy thân, vào đây không an tâm nên tôi gửi cho đứa em họ, chắc nó quanh quẩn ở đây thôi!”
Lý Kha đưa túi xách của bản thân cho hắn giữ lấy, rồi nhanh chóng đưa cho người vệ sĩ bên cạnh.
“Đi nhanh lên đấy, coi chừng trễ chuyến bay!”
Hắn nhìn đồng hồ, rồi liếc nhìn cô ta mà nhắc nhở. Gần ba tiếng nữa là đến giờ bay rồi, không thể nào làm trễ nải công việc được. Nhất là cơ hội bỏ đi như thế này.
Lý Kha gật đầu rồi quay người rời đi. Bản thân cô ta cũng rất thận trọng mà nhìn xung quanh xem có kẻ nào có ý nhìn cô ta không. Đợi mọi người không chú ý, Lý Kha đã lẻn vào căn phòng hồi sức rồi.
Đình Thư Huân cùng Lý Kha chưa gì đã vội vã muốn rời đi rồi. Như là việc ở đây làm hắn rất khó chịu vậy.
Chưa gì đã nhìn thấy một đám người. Bọn họ dường như thấy được hắn đang bên cạnh chiếc xe mà đã nhanh chân bước đến.
Đình Thư Huân nheo nheo ánh mắt, muốn nhìn rõ xem bọn người đó là ai. Đến khi nhìn rõ mặt, bản thân muốn chạy đi cũng chẳng được, vì bọn họ đã đứng trước mặt hắn rồi.
Đình Thu Viên mỉm cười lấy lệ, bà ta thư thả bước tới nhìn hắn một cái, gật đầu mà chào hỏi:
“Chú nhỏ, chú đi đâu mà vội vã như thế?”
Đình Thư Huân không buồn đáp lại bà ta, hắn ngoáy ngoáy tai, vờ như không nghe được gì.
Thấy được sự khinh bỉ ra mặt này, bà ta nhịn cục tức trong lòng, tiếp tục nói:
“Ây da, cháu cùng Lực nhi muốn đến thăm chú, mà chưa gì chú đã muốn đi như thế sao? Như vậy thì không nể nan gì cháu rồi.”
“Được rồi, muốn gì?”
Đình Thư Huân không muốn mở miệng cũng phải nói. Để bà ta nói nhiều như thế, chẳng khác gì được nước lấn tới chứ.
Chẳng hiểu vì sao nhiều năm như thế, tính khí bà ta cũng không thay đổi nữa!
Bà ta lúc này mới nói ra mục đích đến đây của mình, là phải gọi Đình Thư Huân về Đình gia theo ý của ba mình - Đình Quân Ký.
“Chú à, là tờ di chúc của ông nội cuối cùng cũng có hiệu lực kể từ bây giờ rồi. Chú không về Đình gia mà lại muốn đi đâu đó, có phải chú chấp nhận mất 45% phần chia tài sản không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT