“Chuyện nhốt tớ và đánh cậu thì bọn họ vô tội nhưng chuyện khác thì không, trước kia vì để tranh một suất catwalk mà Tiffany đã bôi dầu lên đế giày cao gót của một người mẫu khiến cô người mẫu kia bị gãy chân, hủy hoại sự nghiệp làm mẫu.”
“Cái gì?” Hạ Bảo Châu kinh ngạc há hốc miệng: “Còn có chuyện như vậy sao.”
Tống Vy ừm một tiếng: “Bên tổ chức cuộc thi nói vậy. Ngoại trừ Tiffany, cũng tra ra được chuyện Amy lấy thiết kế của trợ lý chiếm thành của riêng và đặt thành tên mình. Cho nên đối với hai người có nhân phẩm không tốt, bên tổ chức đã hủy bỏ tư cách dự thi, không cho họ quay trở lại, tiếp tục ngồi tù.”
“Hóa ra là như vậy, đáng đời bọn họ lắm.” Hạ Bảo Châu bĩu môi.
“Được rồi, tớ lên lầu gọi điện thoại đã.” Tống Vy đặt cốc xuống rồi đứng dậy.
Vào phòng, cô gọi cho Đường Hạo Tuấn và kể cho anh nghe về cuộc họp.
Đường Hạo Tuấn nghe xong thì gật đầu: “Kết quả này không tệ.”
Dù sao chỉ cần Tống Huyền còn nằm ở trong tay bọn họ thì những người khác có xảy ra chuyện gì anh cũng không quá để tâm.
Advertisement
“Đúng rồi, đã nhận được tóc của Tống Huyền rồi.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tống Vy ừm một tiếng: “Em biết, em đã thấy biên lai ký nhận rồi, anh đã giử đi xét nghiệm DNA chưa?”
“Rồi, ba ngày nữa sẽ có kết quả.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cười: “Chuyện này không cần vội, cho dù bây giờ có kết quả thì em cũng không định nói cho Tống Huy Khanh biết, còn chưa tới lúc.”
Mặc dù Đường Hạo Tuấn rất tò mò muốn biết rốt cuộc khi nào cô sẽ nói, nhưng cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.
Dù sao lúc nên biết thì sẽ biết thôi.
“Đúng rồi, hôm qua Tống Huy Khanh có đến tìm anh.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy cau mày: “Ông ta tìm anh làm gì? Là vì chuyện của Tống Huyền sao?”
“Ừm, ông ta muốn anh tha cho Tống Huyền, nhưng anh không gặp ông ta, anh đã bảo Trình Hiệp đi ứng phó rồi.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy gật đầu: “Nên như vậy.”
“Ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện khác nữa, anh cảm thấy vẫn nên nói cho em biết, là chuyện liên quan đến Tống Huy Khanh, dù sao ông ta cũng là ba em.” Đường Hạo Tuấn mím môi.
Tống Vy nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngày hôm qua, khi Trình Hiệp đang ứng phó với Tống Huy Khanh thì ông ta bị ngất xỉu. Trình Hiệp đưa ông ta đến bệnh viện thì phát hiện cơ thể ông ta có vấn đề.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy híp mắt: “Ông ta mắt bệnh nan y?”
“Không phải, ông ta trúng độc.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy kinh ngạc: “Cái gì? Trúng độc?”
“Ừm, bác sĩ phát hiện trong người ông ta có chất độc mãn tính, lâu dần sẽ khiến hệ thần kinh và cơ thể suy yếu, cuối cùng sẽ chết dần dần.” Đường Hạo Tuấn nghiêm nghị nói.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Sao ông ta lại trúng loại độc như vậy được?”
“Anh bảo Trình Hiệp đi điều tra, là Tô Thu hạ độc.”
Tô Thu dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, tuy rằng ác độc nhưng rất ngu xuẩn.
Bà ta làm việc không biết che giấu, nên tra một cái liền biết do bà ta làm.
“Tô Thu?” Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Đúng vậy, theo điều tra của Trình Hiệp thì bà ta muốn giết Tống Huy Khanh để thừa kế sản nghiệp của ông ta. Loại thuốc đó là do Lâm Quốc Thần đưa cho bà ta, Lâm Quốc Thần cũng là người đưa ra chủ ý này, bởi vì phương pháp này an toàn nhất.”
Loại độc kia sẽ từ từ ăn mòn tinh thần và thể chất của Tống Huy Khanh, khiến cho thân thể của ông ta ngày càng suy yếu, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng ông ta bị bệnh nặng, sẽ không ai nghĩ rằng ông ta bị trúng độc.
Ngay cả bản thân Tống Huy Khanh cũng sẽ không biết mình trúng độc, sợ rằng tới chết cũng không biết mình bị trúng độc mà chết, còn tưởng rằng mình thật sự bị bệnh mà chết.
“Hừ, xem ra Tô Thu và Lâm Quốc Thần đã không nhịn được muốn quang minh chính đại ở chung một chỗ rồi.” Tống Vy chế nhạo.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương: “Em có muốn nói chuyện này cho Tống Huy Khanh không?”
“Tại sao phải nói? Em hận Tống Huy Khanh, em tin rằng nếu Tống Kim biết được cũng sẽ lựa chọn giống em thôi. Hơn nữa em không tin mẹ em chết ngoài ý muốn, em vẫn luôn cho rằng cái chết của mẹ em có liên quan đến Tống Huy Khanh và Tô Thu, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng: “Em lựa chọn thế nào anh cũng đều ủng hộ.”
Tống Vy thấy ấm lòng: “Cảm ơn anh, em tưởng anh nghe em nói không cứu Tống Huy Khanh sẽ cảm thấy em là người máu lạnh.”
“Không đâu, nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như em thôi.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy mỉm cười: “Vậy chứng minh chúng ta thực sự là một cặp đôi trời sinh.”
“Ừ.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên.
“Mà này, anh không nói cho Tống Huy Khanh đấy chứ?” Tống Vy đột nhiên hỏi.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không có, anh bảo Trình Hiệp nói với ông ta rằng ông ta tức giận quá nên ngất xỉu, ông ta cũng tin rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đã bảo Trình Hiệp đi thu thập bằng chứng chuyện Tô Thu hạ độc ông ta rồi.”
“Nên làm như vậy, mặc dù em không cứu Tống Huy Khanh, nhưng em cũng không muốn thấy Tô Thu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tống Huy Khanh còn sống được bao lâu?” Tống Vy lại hỏi.
Đường Hạo Tuấn chậm rãi phun ra hai chữ: “Nửa năm.”
Tống Vy mỉm cười: “Vậy thì năm tháng sau giao nộp bằng chứng, khi đó Tống Huy Khanh chắc chắn đã nằm liệt giường rồi, nếu ông ta biết được mình bị người đầu ấp tay gối hạ độc thì nhất định sẽ rất thú vị.”
Tới khi đó, cô sẽ nói ra chuyện Tô Thu cắm sừng ông ta, nói không chừng ông ta sẽ tức mà chết.
Cô không tìm được bằng chứng mẹ mình bị bọn họ hại chết, nhưng cô cũng có thể dùng cách riêng của mình để trả thù cho mẹ.
“Tổng giám đốc.” Đúng lúc này, Trình Hiệp đẩy cửa phòng làm việc của Đường Hạo Tuấn ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tống Vy nghe thấy: “Hạo Tuấn, anh làm việc trước đi, lần sau nói tiếp.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.
Tắt máy xong, anh ta đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Hiệp đang thở hổn hển: “Có chuyện gì?”
“Lâm Giai Nhi trốn thoát rồi!” Trình Hiệp nói lớn.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút lại: “Cái gì? Cô ta trốn thoát rồi sao?”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên u ám: “Mấy người canh giữ biệt thự đâu? Sao lại để cô ta chạy trốn?”
“Không liên quan đến người của chúng ta, là...”
“Là cái gì, nói!” Đường Hạo Tuấn bật dậy, khí lạnh tản mát quanh người.
Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Là bác sĩ Mạnh làm.”
“Mạnh Ngọc?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Là anh ta. Bác sĩ Mạnh lấy cớ đến thăm Lâm Giai Nhi, sau đó nhân cơ hội chuốc thuốc mê người của chúng ta và đưa cô Lâm đi.” Trình Hiệp vò đầu bứt tóc.
Khi biết tin này, anh ta sốc đến mức suýt nhảy cẩn lên.
Bác sĩ Mạnh gan lớn đến mức nào mà dám đối nghịch với tổng giám đốc vậy chứ, anh ta tưởng mình và tổng giám đốc là bạn bè nhiều năm thì tổng giám đốc sẽ không trách anh ta sao?
Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám khó coi: “Bây giờ Mạnh Ngọc đang ở đâu?”
“Ở bệnh viện, sau khi biết tin anh ta đưa Lâm Giai Nhi đi, tôi đã lập tức phái người truy lùng họ, cuối cùng phát hiện bác sĩ Mạnh đã quay lại bệnh viện, nhưng không có tung tích của cô Lâm.” Trình Hiệp cúi đầu.
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn nhếch lên một vòng cung lạnh lùng: “Đến bệnh viện.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đã tới bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn trực tiếp mở cửa phòng làm việc của Mạnh Ngọc rồi đi vào.
Mạnh Ngọc đang ngồi trên ghế, thấy anh tới, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, nhưng không có một chút kinh ngạc, như thể sớm biết anh sẽ tới.
“Hạo Tuấn, cậu đến rồi.” Mạnh Ngọc cười với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bước tới hỏi: “Lâm Giai Nhi đâu?”
Mạnh Ngọc rũ mắt xuống: “Ngồi xuống rồi nói.”
“Tôi hỏi cậu, Lâm Giai Nhi đâu?” Đường Hạo Tuấn đá văng bàn làm việc của anh ta sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT