Quá đau lòng, Mạnh Ngọc chuẩn bị cúp máy.

Mà Lâm Giai Nhi ngây dại.

Cô ta vốn nói anh nhát gan thỏ đế, chỉ là muốn dùng kế khích tướng với anh ta, khiến anh ta đồng ý cứu cô ta ra ngoài.

Nhưng không ngờ, anh ta vậy mà trực tiếp thừa nhận mình là đồ hèn nhát.

Anh ta thà thuận nhận, anh ta cũng không bằng lòng cứu cô ta!

Lâm Giai Nhi hận chết Mạnh Ngọc, hận không thể trực tiếp xé xác Mạnh Ngọc.

Nhưng không được, cô ta hiện nay chỉ có thể dựa vào anh ta, cho nên cô ta có thể mắng anh ta, có thể gào anh ta, nhưng tuyệt đối không thể cắt đứt với anh ta.

Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi hít sâu một hơi, đè cơn giận trong lòng xuống, cố nặn ra vẻ mặt như cười như không: “Ngọc, anh thật sự tàn nhẫn, mặc kệ tôi sao?”

Advertisement

Nghe thấy giọng nói của Lâm Giai Nhi lần nữa mềm xuống, Mạnh Ngọc thở dài: “Giai Nhi, tôi không quản được em, em của bây giờ, không ai chế ngự được, em biết không?”

“Tôi không biết, tôi chỉ là vì yêu mà điên cuồng một chút mà thôi, có gì to tát chứ. Ngọc, anh nhất định phải cứu tôi, nếu không tôi sẽ bị nhốt mãi ở đây, tôi sẽ điên, tôi bây giờ cảm thấy thần kinh của mình hoảng loạn. Ngọc, cầu xin anh, hãy cứu tôi có được không?” Giọng nói của Lâm Giai Nhi trở nên nghẹn ngào, trong giọng điệu tràn ngập sự khẩn cầu.

Mạnh Ngọc vốn là một người dễ mềm lòng, nghe thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng đương nhiên cũng khó chịu: “Tôi cứu em kiểu gì, em đã phạm sai…”

“Tôi biết bản thân tôi đã phạm sai lầm, tôi sẽ thay đổi, nhưng tôi không muốn cứ bị nhốt ở đây, tôi có thể thay đổi ở bên ngoài. Ngọc, cầu xin anh, nếu không tôi thật sự sẽ điên mất, sẽ chết mất.” Giọng nói của Lâm Giai Nhi lăng lệ quyết tuyệt.

“Nhưng…” Mạnh Ngọc còn có chút nghi ngờ.

Lâm Giai Nhi mặt mày lạnh lùng: “Nếu anh không muốn nhìn thấy thi thể của tôi thì anh tốt nhất hãy đồng ý, anh biết đấy, đối với một người muốn chết mà nói, có hàng trăm nghìn cách để chết.”

Vẻ mặt của Mạnh Ngọc chợt sững ra, sau đó cười tự giễu thành tiếng: “Có lẽ là kiếp trước tôi nợ em, được, tôi cứu em.”

Lâm Giai Nhi đã cười: “Ngọc, tôi biết anh đối với tôi là tốt nhất, cảm ơn anh.”

Mạnh Ngọc nhếch khóe môi, không nói gì.

Lâm Giai Nhi cũng không để tâm, sau khi có được sự đồng ý của anh ta thì cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại đã quay lại màn hình chính, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu óc liên tục làm phẫu thuật mười mấy tiếng, lúc này cũng đau nhói.

Thật ra anh ta biết, Giai Nhi căn bản không muốn chết, nhưng chuyện tự sát, cô ta vẫn làm ra được.

Anh ta sợ sau khi cô ta tự sát, không kịp tới cấp cứu, sau đó cô ta sẽ không còn.

Lại sợ khi cô ta tự sát, không biết nặng nhẹ, trực tiếp chết đi.



Vậy nên, anh ta vẫn đồng ý cứu cô ta.

Chỉ hy vọng sau khi Giai Nhi ra ngoài, thật sự giống như những gì bản thân cô ta nói, cố gắng thay đổi, không làm chuyện ngu ngốc nữa.

Nếu thật sự làm, vậy thì anh ta dùng mạng của mình để chuộc tội, coi như là cái giá để anh ta buông tay cô ta.

Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc thở dài, đứng dậy đi tới trước tủ thuốc, mở cửa của tủ thuốc ra, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc viết chữ dietyl ete.

Ở nước ngoài, Tống Vy đã biết tin Đường Mãnh bị bắt, là Đường Hạo Tuấn nói cho cô, cô cũng vì thế mà cảm thấy vui cho Đường Hạo Tuấn.

Dù sao anh có thể trả thù cho ba mẹ của mình rồi.

Chỉ là không biết, Đường Hạo Minh liệu có xuất hiện không.

Tin chắc Đường Hạo Minh vào lúc này cũng đã biết Đường Mãnh bị bắt rồi, đồng thời còn biết Đường Hạo Tuấn tìm được di chúc.

Nói không chừng, Đường Hạo Minh vẫn sẽ xuất hiện.

Không vì Đường Mãnh, chỉ vì giấy chuyển nhượng cổ phần trong di chúc.

Nói ra thì, mẹ của Đường Hạo Tuấn vậy mà cho Đường Hạo Minh công ty của hồi môn của mình, chứ không phải cho Đường Hạo Tuấn con trai ruột, thật sự khiến người khác kinh ngạc.

Đáp án này, cô và Đường Hạo Tuấn đều rất muốn biết.

Nhưng Đường Hạo Minh không xuất hiện, muốn biết cũng không thể biết.

“Vy Vy, ban tổ chức cuộc thi thông báo các nhà thiết kế các cậu đến họp ở nơi thi đấu.” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hạ Bảo Châu từ ngoài cửa truyền vào.

Tống Vy đi tới mở cửa: “Họp sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu gật đầu mạnh, mặt mày rất phấn khích: “Nghe nói là bắt được Linda rồi, cho nên họp, chắc là nói chuyện này.”

Mắt của Tống Vy nheo lại, sau đó nhếch khóe môi: “Tớ biết rồi, tớ đi ngay.”

“Họp xong quay về kể cho tớ nha.” Hạ Bảo Châu dặn.

Tống Vy ừ ừ hai tiếng, đi xuống lầu.

Rất nhanh, cô đã đến nơi thi đấu.

Khi đến, các nhà thiết kế khác cũng tới gần đủ rồi.

Tống Vy bèn chọn một vị trí ngồi xuống.

Ngồi một lúc thì cuộc họp bắt đầu.



Quả nhiên giống như những gì Hạ Bảo Châu nói, nội dung cuộc họp chính là chuyện đã bắt được Linda.

Linda bị bắt được ở trong khách sạn, có lẽ bà ta sớm biết mình sẽ bị bắt, cho nên khi bị bắt không hề phản kháng mà được đưa đi luôn.

Sau khi bị đưa tới cục cảnh sát thẩm vấn, cũng không có giảo biện, thành thật thừa nhận tất cả.

Thì ra Tống Huyền vô tình nắm được điểm yếu của Linda, dùng để uy hiếp, bắt Linda làm xạ thủ của mình, khiến cô ta nhanh chóng có được danh tiếng trong giới thiết kế.

Linda hết cách, chỉ có thể làm theo.

Mấy vòng thi trước, đều là Tống Huyền dùng tai nghe bluetooth, nói đề cho Linda đang trốn ở chỗ nào đó trong chỗ thi đấu, Linda sau khi vẽ xong thì dùng kỹ thuật chiếu ba chiều, chiếu bản thiết kế lên mắt kính của Tống Huyền.

Đó là một loại kỹ thuật mới, hiện nay chưa ra mắt trên thị trường, cho nên rất nhiều người không biết, Tống Vy cũng dựa Linda mới lấy được mắt kính như thế.

Vậy nên có tai nghe và mắt kính thì Tống Huyền có thể trực tiếp vẽ lại theo bản thiết kế, sau đó lọt vào các vòng trong.

“Thì ra là như vậy, chẳng trách Tống Huyền bình thường không đeo mắt kính, cứ thi thì lập tức đeo vào, không ngờ nguyên nhân vậy mà là như vậy.” Tống Vy về đến biệt thự thì kể nội dung cuộc họp cho Hạ Bảo Châu, Hạ Bảo Châu sau khi nghe được thì cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.

Tống Vy uống nước hoa quả: “Phải, ai ngờ được cách cô ta gian lận lại cao cấp như vậy, bây giờ ban tổ chức vì chuyện lần này, thêm một quy định mới, trang sức mắt kính nút áo của tất cả các nhà thiết kế đều phải kiểm tra, kiểm tra có vấn đề hay không, không có vấn đề mới cho vào chỗ thi.”

“Bắt buộc rồi, ngộ nhỡ lại có người học theo thì phải làm sao.” Hạ Bảo Châu gật đầu, khá ủng hộ điểm này.

Tống Vy mỉm cười: “Ngoài điều này ra, Linda còn nói người lúc đó đánh ngất cậu ở ngoài phòng giám sát, không phải là Tiffany, mà là chính bà ta, đồng thời còn nói chuyện cả chuyện Tống… Tô Huyền nhốt tớ ở trong nhà vệ sinh.”

“Thật sao?” Hạ Bảo Châu bất ngờ trợn to mắt.

Tống Vy gật đầu: “Thật, liên quan tới bồi thường mà Linda bắt trả cho cậu, phía ban tổ chức sẽ tiến hành bồi thường, đến lúc đó sẽ chuyển cho cậu tiền.

“Có tiền hay không không quan trọng, điều quan trọng là tớ muốn biết kết cục của Linda và Tô Huyền.” Hạ Bảo Châu nói.

Tống Vy lại uống ngụm nước hoa quả: “Tô Huyền đã bị nhốt rồi, còn nhốt ở đâu, không tiện tiết lộ, còn Linda, chuyện bà ta làm xạ thủ cho người khác, là do bị uy hiếp, cho nên sẽ không bị trừng phạt quá nặng, nhiều nhất là mất hết mặt mũi, nhưng bà ta trước đó đã mất hết mặt mũi rồi, cho nên cũng không ảnh hưởng lớn tới bà ta.”

“A, vậy thì hời cho bà ta sao?” Hạ Bảo Châu rõ ràng có chút không cam tâm.

Tống Vy mỉm cười: “Đương nhiên sẽ không, bà ta đánh cậu bị thương là cố ý gây thương tích, hơn nữa hậu quả cố ý gây thương tích ở nước ngoài, nặng hơn ở trong nước, yên tâm đi, bà ta trong mấy năm không ra ngoài được.”

Hạ Bảo Châu nghe thấy lời này, lúc này cười hài lòng: “Như vậy còn tạm.”

“Tóm lại chuyện này cũng coi như kết thúc rồi.” Tống Vy nói.

Hạ Bảo Châu nhìn cô: “Vậy Amy và Tiffany có phải cũng được thả ra, quay lại cuộc thi không?”

“Sẽ không.” Tống Vy lắc đầu.

Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Tại sao? Bọn họ không phải vô tội hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play