Do là sản nghiệp của mẹ, cho nên luôn không có quy về dưới trướng của tập đoàn Đường Thị, với lại tập đoàn Đường Thị kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm, dưới trướng cũng không có liên quan tới bất động sản, cho nên Duy Tâm đều luôn do mẹ tự mình quản lý, sau khi mẹ qua đời, Duy Tâm do người quản lý chức nghiệp có chuyên môn quản lý, anh chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm.
Cho nên bên ngoài đều không biết, Duy Tâm trước đây cũng là của nhà họ Đường.
Chỉ là về sau mẹ tặng Duy Tâm cho người khác, Duy Tâm mới thoát ly nhà họ Đường.
“Tổng giám đốc, chẳng trách anh trước đó khi anh đến tiếp quản Duy Tâm, người quản lý đó lại nói Duy Tâm không thuộc về anh, bà chủ tặng 55% cổ phần của Duy Tâm cho người khác, chúng ta lúc đó còn thấy lạ người đó là ai, không ngờ là Đường Hạo Minh.” Trình Hiệp kinh ngạc nói.
Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt không nói chuyện, nhưng trong lòng lại dậy sóng dữ dội.
Anh nhìn ra, chữ ký trên giấy chuyển nhượng là mẹ tự viết.
Bởi vì mẹ có một thói quen, thích vẽ một độ cong ở nét cuối cùng trong chữ cuối cùng tên mình, đó là thứ không ai bắt chước được.
Hơn nữa nhìn nét chữ có lực như này, rõ ràng cũng không tồn tại tình huống bị ép ký tên.
Advertisement
Cũng tức là, giấy chuyển nhượng này là mẹ cam tâm tình nguyện ký, hơn nữa cam tâm tình nguyện chuyển nhượng Duy Nhất cho Đường Hạo Minh.
Điều này rốt cuộc là tại sao?
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, rõ ràng không hiểu vấn đề này.
Anh cũng không nghĩ thông thì cũng đừng nói Trình Hiệp.
Trình Hiệp nhìn mục ký tên: “Bà chủ đã ký tên rồi, nhưng Đường Hạo Minh vẫn chưa ký tên, cũng tức là, cổ phần của Duy Tâm, vẫn chưa rơi vào trong tay Đường Hạo Minh.”
“Nhưng bên ngoài không biết, người quản lý đó cũng không biết, đều cho rằng cổ phần đã nằm trong tay chủ tịch mới của Duy Tâm.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Trình Hiệp đẩy mắt kính: “Chẳng trách bên ngoài luôn tò mò chủ tịch mới của Duy Tâm là ai, tại sao mãi không lộ diện, Đường Hạo Minh chưa lấy được cổ phần thì sao mà lộ mặt, có lẽ bản thân anh ta cũng không biết, anh ta chính là chủ tịch của Duy Tâm.”
“Không, anh ta biết.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Trình Hiệp nhìn anh: “Anh ta biết sao.”
“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Trước đây anh ta một lòng muốn di chúc, chúng ta đều cho rằng anh ta là muốn hủy đi chứng cứ của Đường Mãnh, nhưng về sau chúng ta phát hiện anh ta thật ra hận Đường Mãnh, cho nên làm sao có thể giúp Đường Mãnh, dù sao chúng ta dùng Đường Mãnh uy hiếp anh ta, anh ta cũng không bằng lòng lộ diện.”
“Cho nên ý của anh là Đường Hạo Minh ngay từ đâu muốn di chúc, không phải là vì Đường Mãnh, mà là vì cổ phần của Duy Tâm sao?” Trình Hiệp trợn to mắt.
“Ngoài nguyên nhân này ra, tôi không nghĩ được lý do khác, anh ta có lẽ đã biết từ lâu, giấy chuyển nhượng cổ phần ở trong tay ông nội, cuối cùng lại bị ông nội để vào trong di chúc.” Đường Hạo Tuấn nói.
“Anh nói như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra rồi.” Trình Hiệp đột nhiên vỗ đùi một cái.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Nhớ ra cái gì?”
“7 năm trước, tôi từng vô tình nhìn thấy cảnh Đường Hạo Minh và ông cụ nói chuyện, hôm đó tôi đến nhà tổ giúp anh lấy một bản văn kiện, khi đi ra thì nhìn thấy ông cụ và Đường Hạo Minh ở hoa viên, Đường Hạo Minh lúc đó đang chất vấn ông cụ để giấy chuyển nhượng cổ phần ở đâu, kêu ông cụ lấy ra.”
Trình Hiệp nói rồi thì cào túm tóc: “Không biết giấy chuyển nhượng cổ phần trong lời của Đường Hạo Minh lúc đó có phải là Duy Tâm hay không.”
“Sau đó thì sao?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
“Sau đó tôi nghe thấy ông cụ rất tức giận mà trách móc Đường Hạo Minh, nói nhà anh ta nợ ông bà chủ quá nhiều, sao còn không biết ngại mà thừa kế cổ phần, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, cuộc đối thoại của ông cụ và Đường Hạo Minh ẩn chứa quá nhiều thông tin rồi.” Trình Hiệp thở dài.
Không phải sao, ông cụ nói nhà Đường Hạo Minh đã nợ ông bà chủ, bởi vì Đường Mãnh đã giết ông bà chủ, không phải là nợ hay sao?
Chỉ là ông cụ lúc đó nói quá tối nghĩa, không ai suy nghĩ kỹ, nếu nghĩ kỹ, nói không chừng tổng giám đốc có thể biết sớm ông bà chủ rốt cuộc là bị ai giết.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt không nói, không biết đang nghĩ điều gì.”
Trình Hiệp nhìn anh: “Tổng giám đốc, giấy chuyển nhượng cổ phần này anh định xử lý như nào?”
“Để đấy.” Đường Hạo Tuấn để giấy chuyển nhượng cổ phần xuống.
Trình Hiệp chớp mắt, ngạc nhiên nói: “Anh không xé sao? Ngộ nhỡ sau này Đường Hạo Minh lấy được…”
“Đây là mẹ cho anh ta, anh ta lấy được cũng không có gì cả.” Đường Hạo Tuấn nói.
Trình Hiệp sững sờ: “Cho nên tổng giám đốc định nhường Duy Tâm cho anh ta sao?”
“Một Duy Tâm, tôi không để trong lòng.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt hờ hững nói: “So với quyền sở hữu của Duy Tâm, tôi càng muốn biết mẹ tại sao muốn cho Đường Hạo Minh Duy Tâm.”
Mà đáp án này, chỉ khi tìm được Đường Hạo Minh mới biết.
Có lẽ ở chỗ anh không biết, giữa mẹ anh và Đường Hạo Minh đã từng xảy ra chuyện gì dó.
Nhưng mặc kệ là gì, anh nhất định phải làm rõ.
Trình Hiệp không có khuyên Đường Hạo Tuấn xử lý giấy chuyển nhượng nữa, cầm chứng cứ phạm tội của Đường Mãnh rời khỏi.
Trưa hôm đó, Đường Mãnh chíng thức bị bắt giữ, tội danh chính là cố ý giết người.
Bên ngoài biết được Đường Mãnh vì để có được tập đoàn Đường Thị, giết em trai ruột và em dâu của mình thì chấn động một phen, trên mạng càng bàn tán không ngớt.
Trong tập đoàn có rất nhiều cổ đông vẫn luôn trách Đường Hạo Tuấn không nên làm to chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn.
Tuy nhiên điều không ngờ là giá cổ phiếu vậy mà còn tăng, bởi vì mọi người cảm thấy Đường Hạo Tuấn đáng thương, bé như vậy thì mất đi ba mẹ, còn bị bác cả lòng dạ rắn rết bỏ thuốc, cho nên đương nhiên sẽ không công kích Đường Thị, chỉ công kích vợ chồng Đường Mãnh mà thôi.
Bởi vì hành vi của Đường Mãnh quá thấp hèn, cộng thêm Đường Hạo Tuấn có chứng cứ đầy đủ, cho dù Đường Mãnh đã liệt, cũng vẫn bị tạm thời nhốt ở trong tù.
Còn kết quả xét xử, hiện nay vẫn chưa có nhanh như vậy, ít nhất phải đợi một khoảng thời gian, nhưng luật sư nói với Đường Hạo Tuấn, Đường Mãnh không thoát được tội tử hình.
Cho nên Đường Hạo Tuấn cũng không để bụng Đường Mãnh sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Giai Nhi cũng từ trên mạng biết được kết cục của Đường Mãnh, cả người bị dọa tới mức điện thoại cũng rơi.
Hạo Tuấn vậy mà lấy được di chúc rồi, đưa Đường Mãnh vào tù.
Vậy cô ta thì sao?
Trong di chúc có manh mối liên quan tới cô ta không?
Cơ thể của Lâm Giai Nhi lạnh toát, hoàn toàn không biết trong di chúc có manh mối liên quan tới cô ta.
Nhưng mặc kệ có hay không, cô ta đều không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
Cô ta phải rời đi, buộc phải rời đi!
Nếu không đợi khi Hạo Tuấn tra tới cô ta thì cô ta xong đời rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi run rẩy nhặt điện thoại lên, gọi cho Mạnh Ngọc: “Ngọc…”
“Giai Nhi.” Mạnh Ngọc vừa làm xong một ca phẫu thuật, từ trong phòng phẫu thuật bước ra, giọng nói rất mệt mỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ngọc, chuyện tôi nói lần trước, anh suy nghĩ thế nào rồi?” Hai tay của Lâm Giai Nhi siết chặt chiếc điện thoại hỏi.
Mạnh Ngọc cụp mí mắt: “Xin lỗi Giai Nhi, tôi không thể đồng ý…”
“Không, anh nhất định phải đồng ý, anh cũng buộc phải đồng ý!” Lâm Giai Nhi không đợi anh ta nói xong thì trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, giọng nói sắc bén chói tai.
Mạnh Ngọc cho dù không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ta lúc này điên dại như nào.
“Giai Nhi, em bây giờ ở biệt thự, cố gắng phản tỉnh nhận sai, có lẽ Hạo Tuấn sẽ mềm lòng mà tha cho em một lần, nhưng đột nhiên chạy mất, sẽ chỉ càng chọc giận Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc thở dài, mệt mỏi khuyên.
Lâm Giai Nhi tức đến cả người run rẩy: “Cái gì mà chỉ sẽ càng chọc giận Hạo Tuấn, anh rõ ràng chính là sợ bản thân anh chọc giận Hạo Tuấn đúng không, cái đồ hèn, đồ thỏ đế!’
Sắc mặt Mạnh Ngọc tối sầm lại: “Em xem tôi như vậy sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Anh nói anh thích tôi, anh yêu tôi, anh tại sao trước đây không tỏ tình với tôi, không phải nhát gan thì là cái gì, bây giờ tôi bị nhốt ở trong biệt thự, kêu anh tới cứu tôi ra, anh cũng không chịu, không phải là đồ hèn nhát thì là gì?” Lâm Giai Nhi lớn tiếng gào lên.
Mạnh Ngọc cười khổ, trong tim dường như có dao đang cứa qua, đau tới nhỏ máu: “Có lẽ vậy, rất xin lỗi Giai Nhi, cả hèn nhát tôi không cứu được em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT