Hai mắt của Tống Vy trợn to đầy kinh ngạc, xác định lại lần nữa, nhóm máu của Tống Huyền quả thật là nhóm máu O.

Nhưng chuyện này sao có thể chứ?

Tống Huy Khanh nhóm máu A, Tô Thu nhóm máu AB, sao có thể sinh ra Tống Huyền mang nhóm máu O?

Trừ phi...

Tống Vy nhớ tới Lâm Quốc Thần và Lâm Đông Đông.

Chắc không phải, Tống Huyền cũng là con gái của Lâm Quốc Thần chứ?

Tống Vy vô thức siết chặt tư liệu trong tay, trên mạng nở nụ cười đầy thích thú.

Nếu thật là như vậy, vậy thì vui rồi.

“Cô ơi?” Y tá thấy Tống Vy cầm tờ tư liệu ngây ra, không nhịn được mà gọi một tiếng.

Tống Vy hoàn hồn, đưa tư liệu qua: “Xin lỗi, nghĩ chút chuyện.”

“Không sao, vậy tôi đi trước.” Y tá mỉm cười, đi qua bên cạnh cô muốn rời đi.

Advertisement

Tống Vy kéo y tá lại: “Đợi chút.”

“Cô còn có chuyện gì sao?” Y tá nghi hoặc nhìn cô.

Tống Vy mở miệng: “Tôi muốn mấy sợi tóc của Tống Huyền, nhờ cô rồi.”

“Nhưng như vậy không phù hợp quy định.” Y tá có hơi khó xử.

Tống Vy mỉm cười: “Không sao, tôi biết viện trưởng của các cô, Tống Huyền chính là chồng tôi sắp xếp vào đây.”

Nghe vậy, y tá bỗng chốc đã hiểu: “Thì ra cô chính là cô Đường, được, tôi biết rồi, tôi bây giờ đi dứt giúp cô.”

Nếu là vợ của Đường tổng, vậy thì không sao.

Rất nhanh, y tá đã quay trở lại, trong tay cầm mấy sợi tóc.

Tống Vy nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì không có gì.” Y tá mỉm cười đáp lại.

Tống Vy sau khi cảm ơn lần nữa thì vào thang máy, rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Sau khi ra ngoài, cô tìm một công ty chuyển phát, ship hỏa tốc mấy sợi tóc trong tay về trong nước.

Sau đó, cô lập tức gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn lúc này đang đứng ở nghĩa trang của nhà họ Đường, ánh mắt thâm trầm nhìn mấy công nhân đi quanh bia mộ của ba mẹ anh.

Trong tay mấy công nhân đó cầm thiết bị chuyên dụng, đang dò đất xung quanh bia mộ, xem có phản ứng vật thể không.

Lúc này, thiết bị trong tay một công nhân đột nhiên kêu tít tít.

Trình Hiệp lập tức đi tới: “Sao rồi?”



“Bên dưới có thứ gì đó.” Công nhân trả lời.

Trình Hiệp quay đầu, kích động nói với Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa: “Tổng giám đốc, xung quanh bia mộ của ông bà chủ có phản ứng vật thể, có thể thật sự là di chúc.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, hai mắt nheo lại, đang muốn đi tới thì điện thoại đổ chuông.

Anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, nhìn thấy là Tống Vy gọi thì phân phó Trình Hiệp: “Các cậu đào trước, nhưng cẩn thận một chút, đừng đụng phải tro cốt của ba mẹ tôi.”

“Hiểu.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó quay lại, bắt đầu chỉ huy mất công nhân làm việc.

Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại đi tới bên cạnh nghe máy: “Sao thế?”

“Chồng à, không làm phiền anh chứ?” Tống Vy hỏi.

Bây giờ trong nước là buổi tối.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không có, anh vẫn chưa nghỉ, đang ở chỗ mộ của ba mẹ anh.”

Nghe thấy lời này, Tống Vy lập tức hiểu anh đang làm cái gì, vội vàng hỏi: “Tìm được di chúc rồi sao?”

“Vẫn chưa, nhưng dò ra gần bia mộ có đồ vật, đã đang đào rồi, có phải là di chúc hay không thì lát nữa mới biết.” Đường Hạo Tuấn nhìn một nhóm người đang đào đất nói.

Tống Vy mỉm cười: “Chắc chắn là di chúc.”

“Mong là vậy.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt lòng bàn tay, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tự dưng gọi điện cho anh, là có chuyện gì sao?”

“Là như này, em hôm nay đi thăm Tống Huyền, phát hiện báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Huyền, cô ta mang nhóm máu O.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn có hơi nghi hoặc: “Như này có cái gì?”

“Em nghi ngờ cô ta có khả năng không phải là con gái của Tống Huy Khanh.” Tống Vy trả lời: “Tống Huy Khanh và Tô Thu lần lượt mang nhóm máu A và nhóm máu AB, không thể sinh ra con mang nhóm máu O được, vậy nên Tống Huyền có khả năng là con của Tô Thu và người khác.”

“Lâm Quốc Thần sao?” Đường Hạo Tuấn lập tức nói ra cái tên này.

Dù sao chuyện Tô Thu và Lâm Quốc Thần, anh cũng biết.

Tống Vy gật đầu: “Không sai, em cũng nghi ngờ là Lâm Quốc Thần, nhưng cũng không chắc, cho nên em lấy ít tóc của Tống Huyền, đã ship về, đến lúc đó anh giúp em làm giám định DNA của Tống Huyền và Lâm Quốc Thần.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, đã đồng ý.

Sau đó, hai người lại nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, đào được rồi, là một cái két bảo vệ cỡ nhỏ di động.”

Loại két bảo hiểm này dùng để đựng đồ quan trọng, chôn ở trong đất trăm năm cũng sẽ không mục nát, ngay cả bom cũng không phá được.

Cho nên bên trong, rất có khả năng chính là di chúc.

Đường Hạo Tuấn rõ ràng cũng nghĩ tới điều này, trong mắt vụt qua một kích động, nhưng rất nhanh lại đè xuống.

Anh cất điện thoại đi rồi căn dặn: “Cậu đi tra tung tích của Lâm Quốc Thần, lấy mẫu DNA của ông ta.”

“Lâm Quốc Thần sao?” Trình Hiệp sững người, rõ ràng nhất thời không nhớ ra người này là ai.

Đường Hạo Tuấn mở miệng nhắc nhở: “Người đàn ông ở bên ngoài của Tô Thu.”



Lúc này Trình Hiệp nhớ ra rồi, nhưng trong lòng còn có chút nghi hoặc: “Cần mẫu DNA của ông ta làm cái gì?”

“Vy Vy nghi ngờ Tống Huyền là con gái của Lâm Quốc Thần.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Trình Hiệp đầu tiên là hít một ngụm khí lạnh, sau đó mỉm cười: “Nếu thật sự là như vậy, Tống Huy Khanh cũng quá đáng thương rồi, nuôi con của người khác hơn 20 năm.”

“Không có gì đáng thương cả.” Đường Hạo Tuấn hờ hững nói: “Người ngoại tình là ông ta, ông ta không ngoại tình, những chuyện này cũng sẽ không rơi vào đầu ông ta.”

“Cũng phải.” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi tới chỗ mấy công nhân.

Mấy công nhân nhìn thấy anh đến thì đều tránh ra, chừa ra cái két bảo hiểm trên đất.

Đường Hạo Tuấn đứng ở trước két bảo hiểm, cúi đầu nhìn két bảo hiểm trên đất.

Tuy trên két bảo hiểm còn dính bùn đất, nhưng kim loại bên ngoài vẫn ánh lên ánh bạc, không cũ, nhưng cũng không mới, chắc là được chui xuống mấy năm gần đây.

Có lẽ bên trong thật sự là di chúc.

“Tổng giám đốc, đây là khóa mật mã, nhưng không có pin.” Trình Hiệp khuỵu người, sau khi kiểm tra két bảo hiểm, nói với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Ôm lên, đưa về biệt thự, sau đó mua pin lắp vào.”

“Được.” Trình Hiệp đáp một tiếng, ôm két bảo hiểm lên, đi theo đằng sau anh rời khỏi nghĩa trang.

Còn mấy công nhân đó vẫn đang vất vả đắp đất, sau khi đắp đất xong mới có thể rời khỏi.

Trở về biệt thự.

Hai đứa trẻ đã ngủ, dì Vương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy két bảo hiểm mà Trình Hiệp ôm trong lòng thì ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là đồ của ông chủ sao?”

Đường Hạo Tuấn vốn muốn lên lầu, nghe thấy lời này thì lập tức dừng chân, quay đầu nhìn sang dì Vương: “Dì biết đây là đồ của ông nội sao?”

“Đúng, trước đây từng thấy.” Dì Vương gật đầu trở lời.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Trước đây bao lâu?”

“Chắc khoảng 7 năm trước.” Dì Vương nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó ông chủ còn sống, tôi tận mắt nhìn thấy ông chủ ôm két bảo hiểm này ra khỏi nhà tổ, nhưng sau khi quay về thì két bảo hiểm không thấy nữa, sau đó ngày hôm sau thì ông chủ tự sát.”

Nghe vậy, lần này Đường Hạo Tuấn đã hoàn toàn chắc chắn, bên trong chính là di chúc.

“Đúng rồi thưa cậu, thứ này, cậu tìm được ở đâu thế, còn khá bẩn.” Dì Vương nhìn trên két bảo hiểm chưa lau sạch đất, chê bai nói.

Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói: “Ở cạnh bia mộ của ba mẹ tôi.”

“Cái gì?” Dì Vương sững người: “Ở cạnh bia mộ của cậu hai và mợ hai sao?”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Dì Vương chớp mắt: “Ông chủ tại sao muốn để cái này ở cạnh bia mộ của bọn họ, trong này là thứ gì?”

“Di chúc.” Đường Hạo Tuấn nói xong thì đi lên lầu.

Trình Hiệp cũng vội vàng đi theo.

Dì Vương kích động nắm chặt tay: “Di chúc, vậy mà là di chúc, tốt quá rồi, lần này cậu hai và mợ hai cuối cùng cũng có thể báo thù rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play