Rất nhiều cư dân mạng đều đi công kích đất nước H, chỉ trích đất nước H tại sao lại phái một nhà thiết kế không có thực lực chỉ biết gian lận, thậm chí còn nghi ngờ, hành vi gian lận của Tống Huyền chính là đất nước H đứng sau lên kế hoạch.

Còn bên phía đất nước H giải thích chuyện không liên quan tới bọn họ nhưng không ai tin, ai kêu danh tiếng của đất nước H ở quốc tế vốn không tốt.

Nhưng cũng có một số dân cư mạng vẫn tin đất nước H, lũ lượt để lại bình luận, kêu hiệp hội công khai Tống Huyền gian lận như nào.

Nhưng phía hiệp hội đương nhiên không có công khai nhanh như vậy, bởi vì liên quan tới cách Tống Huyền gian lận, hiện nay vẫn trong quá trình điều tra, ngay cả Linda cũng còn đang trong quá trình bắt giữ.

Chỉ cần bắt được Linda, mọi chuyện đơn giản rồi.

Buổi tối, Tống Vy thi xong, cùng với Đường Hạo Tuấn về biệt thự.

Hai đứa trẻ đã về nước vào ngày hôm qua, là được Trình Hiệp đưa về.

Bởi vì hôm nay thứ hai, phải đi học.

Lúc này, Tống Vy đang ở trong phòng sắp xếp vali cho Đường Hạo Tuấn về nước.

Anh vì chuyện của Tống Huyền ới ở lại thêm một ngày như vậy, chuẩn bị sáng sớm mai về nước, trong nước còn có một cuộc họp rất quan trọng, đợi anh quay về chủ trì.

Advertisement

Đột nhiên, điện thoại của Tống Vy đổ chuông.

Cô để cà vạt của anh xuống, cầm điện thoại ở đầu giường lên, ngồi ở cạnh giường nghe máy: “Chuyện gì thế?”

Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, rõ ràng người ở đầu dây bên kia khiến cô không biết đối đãi thế nào.

“Tiểu Vy, Huyền còn sống, là thật sao?” Trong điện thoại, truyền tới câu hỏi gấp gáp của Tống Huy Khanh.

Tống Vy nói: “Ông từ đâu biết được Tống Huyền còn sống.”

“Là Hạo Tuấn, Hạo Tuấn hôm qua cử người tới nhà họ Tống hỏi ba mẹ, có phải biết Huyền còn sống không, cho nên ta gọi điện cho con, Vy, con nói cho ba biết, Huyền có phải thật sự còn sống không?” Tống Huy Khanh lại hỏi.

“Không sai, cô ta còn sống.” Tống Vy trả lời.

“Huyền thật sự còn sống!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói kích động của Tô Thu: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”

“Đúng thế.” Tống Huy Khanh cũng gật đầu.

Huyền còn sống, vậy ông ta cũng không cần lo lắng không ai chăm sóc khi về già rồi.

Tống Kim là bỏ đi rồi, đứa trẻ đó lòng dạ quá sắt đá, ông ta cầu xin như vậy cũng không trở về, trông mong đứa con như này, không bằng đừng trông mong.

Còn Tống Vy, ông ta cơ bản chưa từng nghĩ để Tống Vy chăm lo lúc già.

Vốn ông ta chuẩn bị mềm lòng, nghe lời của Tô Thu, nhận đứa trẻ Lâm Đông Đông đó làm con trai, sau này để Lâm Đông Đông chăm sóc khi về già.

Không ngờ quanh co mãi thì nhận biết được tin Huyền còn sống.

Tống Vy nghe giọng nói vui mừng kích động của hai vợ chồng Tống Huy Khanh ở đầu dây bên kia, đôi môi đỏ không khỏi nhếch lên.

Xem ra, vợ chồng Tống Huy Khanh quả thật không biết Tống Huyền lúc đầu là giả chết, Tống Huyền về sau cũng chưa từng liên lạc với bọn họ.



Thật là mỉa mai.

Đứa con gái bọn họ cưng chiều, vậy mà không hề tin tưởng bọn họ, kế hoạch giả chết cũng không nói cho bọn họ, thậm chí về sau lấy thân phận Tô Huyền về nước cũng chưa từng nghĩ sẽ đi nhận bọn họ.

Cô cũng biết Tống Huy Khanh vui như vậy là vì điều gì, nhưng Tống Huy Khanh thật sự chỉ có thể trông cậy vào Tống Huyền sao?

Trước tiên không nói chuyện Tống Huyền bây giờ lại vào bệnh viện tâm thần, cho dù không vào, sợ cũng không thể gặp và báo hiếu được Tống Huy Khanh.

Ha, Tống Huy Khanh đã định sẵn già sẽ không nơi nương tựa, đây là báo ứng của ông ta khi lúc đầu phản bội mẹ, không cần chị em bọn họ.

“Đúng rồi Vy, Huyền bây giờ đang ở đâu?” Tống Huy Khanh sau khi bình tĩnh lại thì hỏi.

Ông ta nôn nóng muốn biết vị trí của Tống Huyền.

Ngay cả Tô Thu ở một bên, cũng dựa sát điện thoại để nghe.

Tống Vy vén tóc: “Cô ta ấy à, cô ta ở bệnh viện tâm thần.”

Giọng nói nhẹ nhàng khiến vợ chồng Tống Huy Khanh cả người cứng đờ.

“Bệnh viện tâm thần sao?” Tống Huy Khanh có chút không dám tin.

Tống Vy gật đầu: “Không sai.”

“Huyền tại sao lại ở bệnh viện tâm thần?” Tống Huy Khanh hỏi.

Tô Thu còn trực tiếp giật điện thoại của ông ta, giận dữ gào vào trong điện thoại: “Tống Vy, có phải là cô không, có phải cô đưa Huyền vào không, đồ mất dạy, tôi biết cô không có lòng tốt, trái tim của cô thối nát rồi!”

Nghe tiếng mắng chửi của Tô Thu, vẻ mặt Tống Vy lạnh nhạt, trong lòng thậm chí có chút buồn cười: “Trái tim tôi thối nát sao? Dì nói không sai, trái tim của tôi đã thối nát, chỉ cần khiến Tống Huyền không sống tốt thì tôi vui vẻ, trái tim thối nát rồi tôi cũng bằng lòng.”

“Cô...” Tô Thu tức tới nỗi cả người run bần bật.

“Được rồi.” Tống Huy Khanh cầm lại điện thoại: “Tiểu Vy, con nói cho ba biết, Huyền có phải bị con đưa vào không, con tại sao phải làm như vậy?”

“Tại sao ư? Không có tại sao cả, tôi chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi, khi Tống Huyền ở trong nước thì ở bệnh viện tâm thần, nếu bây giờ cô ta chưa chết, vậy đương nhiên nên quay về bệnh viện tâm thần.” Tống Vy chớp mắt, nói với vẻ vô tội.

Tống Huy Khanh cũng bị chọc tức tới mức không nói thành lời, một lúc sau mới phát ra tiếng: “Được, vậy con nói cho ba biết, Huyền bây giờ ở bệnh viện tâm thần nào được chứ?”

“Không được, đây là bí mật, vì để Tống Huyền cố gắng tiếp nhận điều trị không bị làm phiền, cho nên tôi sẽ không nói.” Tống Vy mỉm cười, sau đó cúp máy.

“Ai?” Đường Hạo Tuấn lau mái tóc đang ướt, mặc áo choàng tắm rộng đi từ phòng tắm ra, hỏi.

Tống Vy cũng không giấu anh, để điện thoại xuống rồi đáp: “Tống Huy Khanh.”

“Vì chuyện của Tống Huyền sao?” Đường Hạo Tuấn cắp chiếc khăn trên cổ, đi tới trước quầy bar cầm một chai rượu vang rồi mở ra, rót một ly.

Tống Vy gật đầu: “Đúng, hỏi em Tống Huyền có phải thật sự còn sống không, đang ở đâu.”

“Em nói như nào?” Đường Hạo Tuấn nhấp ngụm rượu rồi nhìn cô.

Tống Vy đóng vali của anh lại: “Em đương nhiên không thể nói cho ông ta biết Tống Huyền đang ở đâu, chỉ nói Tống Huyền còn sống, bảo Tống Huy Khanh biết cũng không gặp được, nhất định có thể khó chịu.”



Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Em chơi khá ác.”

“Vậy anh thích không?” Tống Vy đi tới, nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn: “Nếu em bây giờ không mang thai, anh càng thích hơn.”

Nói xong, ánh mắt của anh nhìn xuống, dừng bộ ngực cao vút của cô.

Tống Vy đã hiểu ý của anh, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, vừa tức vừa buồn cười: “Anh thật là...”

“Giúp anh!” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm giống như một miệng giếng cổ.

Môi của Tống Vy mấp máy, vừa muốn từ chối.

Anh lại nói: “Anh ngày mai phải về rồi.”

“Sau đó thì sao?” Tống Vy nhướn mày.

“Sau đó lại có một khoảng thời gian không gặp được em, em nhẫn tâm sao?” Trong giọng điệu của Đường Hạo Tuấn ẩn chứa một chút tủi thân.

Tống Vy lập tức mềm lòng, dở khóc dở cười đồng ý giúp anh giải quyết.

Một tiếng sau, Đường Hạo Tuấn lòng đầy thỏa mãn ôm cô vào trong lòng, bàn tay to vuốt ve bụng của cô: “Còn một tháng tám ngày nữa.”

“Cái gì?” Tống Vy nhất thời không phản ứng kịp.

Đường Hạo Tuấn giải thích: “Còn một tháng tám ngày nữa là cục cưng được ba tháng rồi, em có thể làm với anh.”

Tống Vy giờ đã hiểu, từ trong lòng anh ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh: “Anh ngay cả chuyện này cũng biết?”

“Anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói thai nhi được ba tháng thì em có thể làm, chúng ta như vậy cũng có lợi cho con.” Đường Hạo Tuấn trả lời, trên mặt rõ ràng có chút đắc ý.

Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Anh thật là nằm ngoài dự liệu của em.”

Vậy mà ngay cả chuyện này cũng đi hỏi.

Xem ra khoảng thời gian này, quả thật anh nhịn hơi vất vả.

“Được rồi, ngủ thôi.” Đường Hạo Tuấn kéo lại Tống Vy vào lòng.

Tống Vy ngoan ngoãn nằm bất động.

Sáng ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn rời khỏi biệt thự, đi tới sân bay.

Khi Tống Vy tỉnh dậy thì anh đã lên máy bay rồi.

“Vy Vy, cậu dậy rồi à?” Đột nhiên, cửa phòng bị người khác gõ.

Tống Vy ngáp một cái, lúc này mới trả lời: “Dậy rồi.”

Cửa phòng mở ra, Hạ Bảo Châu thò đầu vào: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tống Vy mỉm cười đáp lại: “Có chuyện gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play