Tống Vy thấy tức cười: “Tôi hủy hoại cô sao? Lẽ nào không phải chính cô hủy hoại bản thân sao? Cô sao chép là tôi kêu cô sao chép sao? Cô lấy trộm thiết kế của người khác, cũng là tôi kêu cô làm sao? Tất cả đều không phải nhỉ, cho nên chuyện này có liên quan gì tới tôi chứ mà cứ nói là ta đã hủy hoại cô chứ?”
“Nếu không phải là cô lúc đầu báo cáo, tôi căn bản sẽ không…”
“Đừng!” Tống Vy làm một động tác dừng lại: “Cô đừng đổ tội lên đầu tôi, cho dù tôi lúc đầu không có báo cáo việc cô sao chép, cũng sẽ có người khác báo cáo, tóm lại, kết cục của cô đều như nhau.”
“Cô…” Tống Huyền không có lời để đối đáp.
Tống Vy lại gần cô: “Tuy tôi không biết mấy vòng thi này, cô rốt cuộc là dùng cách gì lấy được thiết kế từ chỗ Linda đại sư, nhưng không sao cả, sau đây cô không thể thi đấu được nữa.”
“A!” Tống Huyền lần nữa hét lên, sau đó nhìn Tống Vy với thần sắc giận dữ, đưa ra tay, hung hăng bóp cổ của Tống Vy.
“Cô biết thân phận của tôi thì sao chứ, cô khiến tôi không thể tham gia thi đấu được nữa thì sao chứ, cô cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận số phận sao? Tôi nói cho cô biết, không thể, trước khi kết cục của tôi đến, tôi sẽ giết cô! Vậy nên cô đi chết đi, đi chết đi!”
Tống Huyền ấn Tống Vy ngã ra đất, hai tay bóp cổ của Tống Vy, trên mặt nở nụ cười vặn vẹo điên dại.
Tống Vy cũng không ngờ Tống Huyền sẽ cùng đường làm càn, trực tiếp ra tay với cô, nhất thời cũng có chút hối hận.
Hối hận không nên ép loại người này quá, nếu không không ai biết loại người này một giây sau sẽ làm ra chuyện gì.
Tống Vy bởi vì cổ bị bóp, gương mặt đỏ bừng lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai mắt đỏ ngầu, tuyến lệ trực tiếp trào ra nước mắt.
Advertisement
Cô cất lực giãy giụa, vừa đạp vừa đánh Tống Huyền.
Nhưng Tống Huyền giống như không cảm thấy đau, tiếp tục tăng lực đạo trên tay.
Mà Tống Vy cũng vì vấn đề hô hấp không được, cơ thể dần mất sức, sức giãy giụa cũng bắt đầu bé đi.
May mà người xung quanh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, vội vàng xông tới kéo Tống Huyền ra, Tống Vy lúc này mới được cứu.
“Khụ khụ!” Tống Vy ôm cổ, vừa ho vừa há to miệng thở hổn hển.
Tống Huyền vẫn trừng mắt với cô: “Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giết cô ta!”
Mấy nhà thiết kế nam kìm chế Tống Huyền không có nghe theo mà buông cô ta ra, ngược lại càng tùm chặt cô ta.
Dù sao Tống Huyền của bây giờ giống như một con dã thú phát điên, nếu bọn họ buông cô ta ra, cô ta chắc chắn vẫn muốn tiếp tục đi giết Tống Vy.
“Tống, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tô tại sao muốn làm như vậy?” Lúc này một nhà thiết kế nữ hỏi.
Tống Vy và Tống Huyền vừa rồi đối đầu, bọn họ cũng nhìn thấy.
Chỉ là nghe không hiểu tiếng C, cho nên không biết giữa bọn họ rốt cuộc có mâu thuẫn gì, chỉ biết Tống Vy chọc giận Tống Huyền, cho nên Tống Huyền mới xông lên bóp cổ.
Tống Vy lúc này đã hô hấp ổn định trở lại.
Cô nuốt nước bọt.
Vì do Tống Huyền bóp quá chặt, khi Tống Vy nuốt nước bọt, trong cổ họng cũng đau.
“Tại sao, bởi vì tôi đã vạch trần cô ta gian lận trong cuộc thi.” Tống Vy nhịn cơn đau ở cổ họng, trả lời bằng giọng khàn khàn.
“Gian lận sao?” Tất cả các nhà thiết kế đều sững người.
Bọn họ rất mẫn cảm đối với hai chữ này.
“Tống, cô ta thật sự gian lận sao?” Lại có nhà thiết kế nhìn Tống Huyền, hỏi Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: “Không sai.”
“Giỏi, thì ra gian lận.” Tất cả các nhà thiết kế cực kỳ tức giận.
Tống Huyền gian lận tức là năng lực thiết kế của Tống Huyền không bằng bọn họ, nhưng lại dựa vào việc gian lận mà được ở lại tới tận bây giờ.
Nếu Tống không phát hiện và vạch trần, vậy có phải vẫn có thể ở lại tới vòng chung kết cuối cùng không?
Nếu như thế, đối với bọn họ không công bằng một tí nào.
Nhất thời, tất cả các nhà thiết đều nảy sinh chán ghét đối với Tống Huyền.
Bởi vì bọn họ đều là dựa vào thực lực, không thể tha thứ cho một người dựa vào gian lận được.
Hơn nữa hành vi gian lận này còn thuận lợi tới bây giờ, rõ ràng đối với bọn họ là một uy hiếp, bọn họ buộc phải giết mối uy hiếp này.
“Mau, đưa cô ta tới chỗ ban tổ chức.” Nhà thiết kế chất vấn trước đó tức giận nói.
Những nhà thiết kế khác đương nhiên cũng tán thành.
Như vậy, một đám người hùng hổ đi về phía chỗ ban tổ chức.
Lúc này Tống Huyền thật sự sợ rồi, hét lên kêu bọn họ thả cô ra.
Nhưng không ai nghe lời cô ta.
Rất nhanh đã tới chỗ ban tổ chức.
Một đám nhà thiết kế đẩy cửa đi vào, Đường Hạo Tuấn đang nói chuyện với người quản lý của phía ban tổ chức.
Nhìn thấy mọi người đi vào, Đường Hạo Tuấn không bất ngờ, ngay cả người quản lý cũng không bất ngờ.
Bởi vì chuyện của Tống Huyền, Đường Hạo Tuấn đã nói với anh ta.
Bây giờ nhìn thấy những nhà thiết kế này lôi Tống Vy tới đây thì biết chuyện gì rồi.
“Hội trưởng.” Một nhà thiết kế vừa muốn mở miệng.
Người quản lý giơ tay cắt ngang anh ta: “Tôi biết mục đích đến của mọi người, yên tâm đi, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích, đối với người gian lận, tuyệt đối không nhân nhượng.
Nghe thấy người quản lý nói như vậy, các nhà thiết kế lúc này mới yên tâm.
Sau đó, người quản lý đuổi bọn họ ra ngoài, chuẩn bị cho cuộc thi một lúc nữa.
Nhưng Tống Vy và Tống Huyền ở lại.
Tống Huyền không thể đi, Tống Vy là tự mình ở lại.
Tống Huyền nhìn Đường Hạo Tuấn với ánh mắt thâm tình: “Hạo Tuấn…”
Nếu Đường Hạo Tuấn đã biết cô ta là Tống Huyền, vậy cô ta đương nhiên cũng không cần thiết che giấu tiếp nữa, trực tiếp gọi tên của Đường Hạo Tuấn.
Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn không thèm quan tâm cô ta, ánh mắt khóa chặt trên cổ Tống Vy.
Dấu tay đỏ trên cổ của cô khiến sắc mặt anh lập tức tối sầm: “Ai làm?”
Tống Huyền vô thức cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch không dám thừa nhận.
Hành vi của cô ta quá rõ ràng, cũng không cần Tống Vy trả lời, Đường Hạo Tuấn đã biết.
“Là cô sao?” Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tống Huyền.
Trái tim của Tống Huyền run rẩy: “Hạo Tuấn… em… á…”
Cô ta còn chưa nói hết câu thì cơ thể đã bay ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn thu chân lại, nhìn cô ta như nhìn người chết.
Vợ của anh không tới lượt người khác tổn thương.
“Hạo Tuấn…” Tống Huyền ôm bụng, nước mắt mông lung, đau lòng nhìn Đường Hạo Tuấn, không dám tin anh vậy mà đạp cô.
Ngay cả Tống Vy cũng không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ động nhiên ra tay.
Nhưng trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào nhiều hơn.
Bởi vì cô biết, Đường Hạo Tuấn là giúp cô trả thù.
“Không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn không thèm nhìn Tống Huyền, sờ cổ của Tống Vy, ánh mắt đau lòng hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Em không sao.”
“Giọng nói khàn cả rồi, còn nói không sao.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại kèm theo vài phần lạnh lẽo.
Tống Vy mỉm cười: “Được rồi, rất nhanh sẽ khỏi, đừng lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng chứ.’ Đường Hạo Tuấn thở dài, sau đó ánh mắt nhìn xuống, nhìn sang bụng của cô: “Con không sao chứ?”
“Không sao, đều rất khỏe.” Tống Vy trả lời.
Tống Huyền lúc này mới nhớ ra, Tống Vy còn mang thai con của Hạo Tuấn.
Biết sớm, cô ta lúc đó nên ra tay với bụng của Tống Vy chứ không phải là trong lúc nóng giận chỉ muốn bóp chết Tống Vy.
“Đường tổng.” Lúc này, người quản lý đứng dậy.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cùng quay người nhìn anh ta.
Còn Tống Huyền trên đất, bởi vì bụng quá đau, căn bản không bò dậy được, chỉ có thể nằm trên đất.
“Đường tổng, cô Tô Huyền này, anh định xử lý như nào? Nếu phía anh không xử lý, bên chúng tôi…”
“Không, Tô Huyền tôi đích thân xử lý, còn Linda, giao cho các anh và hiệp hội thiết kế.” Đường Hạo Tuấn nói.
Người quản lý nói: “Hiểu, yên tâm đi Đường tổng, phía bên Linda, tôi sẽ xử lý thật tốt, sẽ không để anh thất vọng.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, sau đó từ trên bàn làm việc của người quản lý cầm một bản văn kiện lên, đi tới trước mặt Tống Huyền, khuỵu người xuống, dựng văn kiện ở trên không cho Tống Huyền xem: “Biết đây là cái gì không?”
Tống Huyền nhìn sang văn kiện, nhìn thấy chữ bên trên, hai mắt lập tức trợn to, cả người đơ ra: “Đây… đây là…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT