“Phải, có điều tòa soạn vì để mời những ca sĩ này, cũng bỏ ra cái giá rất lớn, trong đó chính là trang phục, bên phía tòa soạn muốn bao hết, cho nên tòa soạn muốn tìm một nhà thiết kế, chuyên thiết kế trang phục cần mặc khi chụp tạp chí cho những ca sĩ này, vốn người bọn họ nhìn trúng là mấy nhà thiết kế hàng đầu, có điều...”
“Bị từ chối rồi sao?” Tống Vy hỏi.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Gần vậy, bởi vì giữa các nhà thiết kế hàng đầu có một hội giao lưu, về mặt thời gian chắc chắn không kịp thiết kế trang phục cho tòa soạn, cho nên tất cả từ chối hết.”
“Chuyện này tớ biết, hội giao lưu của các nhà thiết kế hàng đầu mỗi năm một lần, chỉ có thể nói tòa soạn lần này không khéo lắm.” Tống Vy cười nói.
Hạ Bảo Châu uống ngụm nước: “Cho nên tòa soạn đã thay đổi để cho phù hợp hơn, muốn tìm một nhà thiết kế thực lực không tồi, khi bọn họ tìm được tớ, tớ đang mặc đồ cậu thiết kế đi catwalk, cho nên tớ chụp xong tạp chí thì bọn họ liên lạc với tớ, muốn bảo tớ kéo cậu qua chỗ bọn họ.”
“Khoan đã.” Tống Vy nhấc tay: “Cho nên ý của cậu là bọn họ nhìn trúng tớ, muốn kêu tớ đi thiết kế trang phục sao?”
“Đúng thế, bọn họ nói thiết kế của hai lần thi đấu này của cậu đều rất tốt, muốn tìm cậu thử, Vy Vy, cậu cảm thấy sao?” Hạ Bảo Châu nhìn cô.
Tống Vy không tránh khỏi động lòng.
Hạ Bảo Châu nhìn ra rồi, kéo tay của cô: “Vy Vy, thử đi, một lần thiết kế trang phục cho nhiều ca sĩ hàng đầu như vậy, cơ hội gần như không có, cậu nhất định phải nắm lấy.”
Nghe lời cỗ vũ của cô ấy, Tống Vy sau khi hít sâu, gật đầu: “Được, vậy tớ thử xem.”
Advertisement
“Tốt quá rồi, tớ bây giờ trả lời bên phía tòa soạn.” Nói xong, Hạ Bảo Châu rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Tống Vy yên lặng uống trà.
Qua hai phút, Hạ Bảo Châu đã nói chuyện điện thoại xong.
“Bên phía tòa soạn bảo tớ ngày mai dẫn cậu qua thương lượng chuyện hợp tác.” Hạ Bảo Châu nói.
Tống Vy mỉm cười đáp: “Được, ngày mai cậu gọi tớ.’
“Ừ ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu liên tục.
Tống Vy để ly trà xuống rồi đứng dậy: “Được rồi, tớ lên lầu trước.”
“Đi đi.” Hạ Bảo Châu xua tay.
Tống Vy mỉm cười đi lên lầu.
Hai đứa trẻ chơi ở trong phòng mình, Tống Vy sau khi nhìn thấy bọn trẻ, cũng không làm phiền, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của bọn trẻ, trở về phòng ngủ chính.
“Quay lại rồi?” Vừa đi vào, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh truyền tới.
Tống Vy gật đầu: “Quay lại rồi.”
“Nói gì thế?” Đường Hạo Tuấn đi qua.
Tống Vy vặn eo, nói ra chuyện vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Tạp chí này không tồi, là một trong mấy tạp chí danh tiếng của thế giới, em thiết kế trang phục cho ca sĩ của bọn họ, cũng coi như là ra khỏi giới trước, sau này sẽ có các ca sĩ diễn viên khác tìm em thiết kế trang phục.”
“Em biết, cho nên em nhận rồi.” Tống Vy đáp.
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: “Khi nào đi?”
“Ngày mai.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Ngày mai anh và hai con phải về nước rồi.”
“Em biết, ngày kia là thứ hai rồi.” Tống Vy đưa đầu ở lồng ngực của anh.
Đường Hạo Tuấn xoa đầu của cô: “Anh kêu Trình Hiệp đặt vé máy bay vào buổi chiều, buổi sáng anh và em cùng qua đó.”
Thời gian cuối cùng trước khi về nước, anh cũng muốn ở bên cô.
Bởi vì vừa quay về, sẽ có một khoảng thời gian dài không gặp được.
Tống Vy cũng không từ chối, ừ một tiếng đồng ý.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy để hai đứa trẻ lại biệt thự rồi cùng với Hạ Bảo Châu lái xe tới tòa soạn.
Thương lượng một lúc thì Tống Vy thuận lợi ký kết hợp đồng với tòa soạn.
Do cô còn phải tham gia cuộc thi, cho nên bên phía tòa soạn cũng rất thông cảm, cho Tống Vy thời gian nửa tháng để cô vẽ bản thiết kế.
Còn phương diện chế tác trang phục, bên phía tòa soạn không làm phiền Tống Vy, sẽ cầm bản thiết kế đi tìm nơi cắt may để làm.
Điểm này, Tống Vy đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao cô quả thật không có thời gian.
Ký xong hợp đồng, ba người Tống Vy rời khỏi tòa soạn.
Trên xe, Đường Hạo Tuấn nhận được cuộc gọi của Trình Hiệp: “Tổng giám đốc, cô Lâm vào viện rồi.”
Đường Hạo Tuấn không có ngạc nhiên đối với cuộc gọi này.
Lâm Giai Nhi tuyệt thực, cộng thêm sức khỏe của cô ta vốn không phải quá tốt, vào viện là chuyện sớm muộn.
“Tôi biết rồi.” Vậy nên Đường Hạo Tuấn hờ hững đáp lại ba từ này, không có lời gì khác.
Trình Hiệp ho hai tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Bác sĩ Mạnh hình như rất tức giận.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Cậu ta đã gọi điện tới rồi.”
Nói xong, anh cúp máy của Trình Hiệp, nghe cuộc gọi của Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc mở miệng thì lớn tiếng chất vấn: “Hạo Tuấn, Giai Nhi đói quá nằm viện cậu có biết không?”
“Biết.” Đường Hạo Tuấn một tay cầm vô tay đáp.
Tống Vy ngồi ở ghế lái phụ, liếc nhìn điện thoại của anh, không có mở miệng.
Hạ Bảo Châu ở hàng ghế sau, đương nhiên cũng không dám mở miệng.
Mạnh Ngọc lại nói: “Hạo Tuấn, cậu từng nói sẽ không lấy mạng của Giai Nhi, sẽ chỉ nhốt Giai Nhi, kết quả thì sao, bây giờ là sao đây, Giai Nhi không những đói tới ngất đi, trên cổ tay còn có một vết thương dài như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Đường Hạo Tuấn mặt mày không cảm giác.
Mạnh Ngọc tức tới trợn trừng mắt: “Sau đó thì sao? Cậu có thái độ gì đấy, bộ dạng hiện nay của Giai Nhi...”
“Là cô ta tự làm.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang anh ta: “Tôi chỉ là cho người nhốt cô ta, ngoài điều này ra, không có làm gì cô ta cả, vết thương trên cổ tay cô ta là chính cô tư tự sát không thành mà ra, đói ngất đi, cũng là chính cô ta tuyệt thực.”
“Cậu tưởng rằng tôi sẽ cho người cắt cổ tay của cô ta, không cho cô ta ăn cơm à?” Trong mắt Đường Hạo Tuấn xẹt qua một tia mỉa mai: “Tôi còn chưa mất dạy như vậy, dùng cách không biết xấu hổ này mà trả thù một người, tôi muốn trả thù một người, chỉ sẽ lập tức đẩy cô ta vào vực sâu, mãi mãi không bò dậy được, cậu hiểu chứ?”
“...” Yết hầu của Mạnh Ngọc nghẹn lại, không nói chuyện nữa.
Vài giây sau, anh ta mới hỏi với giọng trầm khàn: “Giai Nhi, tại sao muốn tự sát?”
“Khổ nhục kế mà thôi.” Đường Hạo Tuấn mỉa mai.
Mạnh Ngọc nghe thấy năm từ ngắn ngủn này thì lập tức hiểu cái gì đó.
Giai Nhi e rằng là dùng việc tự sát đi ép Hạo Tuấn, hoặc đổi lại sự tha thứ của Hạo Tuấn, hoặc vẫn là muốn khiến Hạo Tuấn và Tống Vy ly hôn, ở bên cô ta.
Có điều nhìn thái độ của Hạo Tuấn, anh ta đoán chắc là loại thứ hai.
Cho nên Giai Nhi, tới bây giờ vẫn chấp mê bất ngộ.
“Cậu còn có chuyện gì khác không?” Đường Hạo Tuấn thấy Mạnh Ngọc mãi không lên tiếng thì mấp máy môi, hờ hững hỏi.
Cuống họng của Mạnh Ngọc đắng nghét: “Không, xin lỗi, tôi tưởng rằng là cậu đối xử với Giai Nhi như vậy.”
Đường Hạo Tuấn cười lạnh: “Được rồi, nếu cậu và Lâm Giai Nhi chia tay rồi, vậy phía cô ta thì cậu đừng quản cái khác nữa.”
“... Được.” Mạnh Ngọc cúi thấp đầu.
Đường Hạo Tuấn tắt máy, sau đó còn chưa đợi Tống Vy hỏi thì nói ra nội dung của cuộc gọi.
Tống Vy nghe xong thì bĩu môi, trong lòng ngoài càng xem thường Lâm Giai Nhi ra thì lười nói thêm cái gì.
Ngược lại thì Hạ Bảo Châu không nhịn được mà mở miệng: “Vy Vy, Lâm Giai Nhi gì gì đó, tầm nhìn cũng quá bé rồi, nếu đã quen biết với Đường tổng, vậy chắc chắn cũng là cô chủ nhà giàu, là một cô chủ nhà giàu, trong mắt vậy mà chỉ có đàn ông, vì một người đàn ông biến bản thành thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, thật là khiến người ta thổn thức.”
Tuy cô ấy chưa từng gặp Lâm Giai Nhi đó.
Có điều nghe miêu tả vừa rồi của Đường tổng thì biết, người đó nhất định là một người cuồng yêu.
Tống Vy nhìn thấy sắc mặt đen xì của Đường Hạo Tuấn, che miệng cười: “Bảo Châu, người đàn ông mà cậu nói đó, chính là sếp của cậu, chồng của tớ.”
“Hả?” Hạ Bảo Châu đờ người, không dám tin mà nhìn qua Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy góc nghiêng đẹp trai lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, Hạ Bảo Châu sặc nước bọt, toát mồ hôi lạnh rồi cười ngượng ngùng: “Ha ha, ờm Đường tổng, tôi không biết, ai kêu anh vừa rồi không nói rõ, tôi còn tưởng người anh nói là người đàn ông khác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT