Tống Hải Dương nhận rồi nhìn lướt một cái, ghi nhớ trong lòng. Sau đó dùng di động vào một trang web thần bí, rồi kết nối với hệ thống vệ tinh. Căn cứ theo điện thoại của Hạ Bảo Châu, xác định vị trí của Hạ Bảo Châu.

Chỉ cần bây giờ điện thoại của Hạ Bảo Châu ở bên cạnh cô ấy, vậy thì cho dù Hạ Bảo Châu có ở đâu đều không thoát khỏi sự truy lùng của Tống Hải Dương.

Bây giờ việc Tống Vy lo nhất chính là điện thoại của Hạ Bảo Châu không ở bên người cô ấy.

Hai tay Tống Vy đan chặt vào nhau, lo lắng nhìn Tống Hải Dương, trong lòng sốt ruột vô cùng.

Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên Hạ Bảo Châu lại biến mất?"

Bây giờ đang trong lúc thi, Hạ Bảo Châu thân là người mẫu, hẳn sẽ không chạy lung tung khắp nơi mới đúng, cũng không biết nặng nhẹ như vậy.

Cho nên trong này nhất định có gì xảy ra.

Tống Vy nghe được lời hỏi thăm của người đàn ông, xoa mặt: "Nói đến cũng trách em. Trước khi thi đấu, em có đi toilet một chuyến, sau đó bị người ta nhốt trong toilet không ra được, muốn làm em trễ giờ thi, bị hủy tư cách thi."

"Cái gì?" Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nghiêm lại.

Advertisement

Còn có việc này à?

Tống Vy thở dài, nói: "Sau đó em điện cho Hạ Bảo Châu, bảo cô ấy nhanh chóng thả em ra. Sau khi em rời khỏi, thì bảo Hạ Bảo Châu đi giám định vân tay trên cây chổi chặn cửa, rồi đến phòng giám sát xem camera giám sát ở gần nhà vệ sinh, muốn tìm ra người nhốt em trong đó. Nhưng Hạ Bảo Châu đi rồi lại không thấy về."

"Có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện rồi." Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói ra một câu.

Tống Vy gật đầu: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế."

Ban đầu, cô vẫn cho rằng Hạ Bảo Châu đang trên đường đi giám định, chưa về kịp.

Nhưng cho dù là như vậy, thời gian trình diễn cũng sắp tới rồi. Hạ Bảo Châu không thể nào mãi không xem điện thoại, không gọi lại cho cô.

Cho nên sau đó cô đã hiểu ra, có khả năng Hạ Bảo Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

"Hạo Tuấn, nếu Hạ Bảo Châu xảy ra chuyện gì thật, em không biết nên làm sao bây giờ." Tống Vy tóm lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn, cả người lo muốn chết.

Cô không lo cho phần thi của mình, mà lo cho sự an toàn của Hạ Bảo Châu.

Nếu Hạ Bảo Châu mất mạng, hoặc bị thương, cô sẽ áy náy cả đời.

"Không sao đâu, có anh đây mà." Đường Hạo Tuấn cảm nhận được Tống Vy đang sợ, vỗ nhẹ vào sau lưng cô.

Cả người Tống Vy run lên, hốc mắt cũng dần ướt, trong lòng cực kỳ nặng nề.

Hạ Bảo Châu, rốt cuộc cậu ở đâu?

"Tìm được rồi!" Đương lúc Tống Vy lo lắng cho Hạ Bảo Châu, Tống Hải Dương đột nhiên lên tiếng.



Tống Vy lập tức đẩy người đàn ông ra, quay người đi về phía con trai.

Đường Hạo Tuấn nhìn động tác của cô, mày hơi chau lại, có chút buồn cười.

"Hải Dương, ở đâu con?" Tống Vy vội hỏi.

Tống Hải Dương đưa điện thoại cho Tống Vy, chỉ vào chấm đỏ bên trong: "Ở lối thoát hiểm, nhưng mà không biết ở tầng nào. Mặt phẳng hình 3D không hiển thị số tầng.

Bởi vì tầng lầu trên dưới chồng vào nhau, hình chiếu 3D có biểu hiện thế nào cũng sẽ chỉ là một chỗ.

"Cho nên mẹ ơi, mọi người phái thêm mấy người đi lối thoát hiểm của mỗi tầng tìm dì Bảo Châu đi ạ." Tống Hải Dương nói.

Tống Vy gật đầu, đang định đồng ý.

Đường Hạo Tuấn chủ động nói: "Để anh, anh là một trong những nhà đầu tư của cuộc thi, anh có thể điều động nhiều người hơn."

"Vâng, nhờ anh vậy." Tống Vy siết chặt bàn tay, gật đầu.

Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô, lấy điện thoại ra.

Mấy phút sau, người Đường Hạo Tuấn sắp xếp truyền tin tới, tìm được Hạ Bảo Châu rồi, trong thùng rác lớn ở lối thoát hiểm tầng có bảng theo dõi giám sát.

Lúc tìm thấy, Hạ Bảo Châu đang hôn mê, sau gáy sưng lên cục u. Hiển nhiên bị người ta đánh ngất.

Tống Vy nghe được những lời này, thở phào một hơi, lại tức giận vô cùng.

Cô nhẹ nhõm vì tìm được Hạ Bảo Châu, người vẫn còn sống.

Tức giận vì Hạ Bảo Châu lại bị người ta đánh ngất, ném vào thùng rác.

Mà mỗi tám giờ tối, thùng rác sẽ có nhân viên vệ sinh đi dọn.

Nếu như Tống Hải Dương không tìm được vị trí của Hạ Bảo Châu, có lẽ tới tám giờ tối, Hạ Bảo Châu mới được người ta phát hiện ra.

Mà lúc đó, Hạ Bảo Châu còn sống hay đã chết, không ai biết được.

"Bảo Châu, cậu không sao chứ?" Hạ Bảo Châu được đưa tới phòng nghỉ, Tống Vy giữ chặt tay cô, hốc mắt ướt át, hỏi.

Lúc này Hạ Bảo Châu có hơi choáng, người cũng mơ màng, tựa vào ghế sô pha. Một lúc sau mới phát ra tiếng: "Vy Vy?"

"Là tớ, là tớ đây." Tống Vy vội gật đầu, đôi mắt càng thêm ướt át.

"Thật là cậu à." Hạ Bảo Châu xác định mình không có hoa mắt, tinh thần khá hơn một chút.

Tống Vy gật đầu lần nữa: "Là tớ."

"Hu hu hu..." Hạ Bảo Châu lập tức khóc òa: "Đúng là cậu rồi, hay quá Vy Vy, tớ còn sống. Hu hu hu..."



Nghe vậy, trong lòng Tống Vy lại tràn đầy sự tự trách và áy náy, ôm chầm lấy cô ấy: "Xin lỗi Bảo Châu, thật sự xin lỗi cậu."

Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh thấy Tống Vy ôm Hạ Bảo Châu, sắc mặt có hơi đen lại, trong mắt càng lộ ra vẻ ghen tuông không hề che giấu.

Nhưng mà mặc dù anh không vui, nhưng không có ngăn họ lại, quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng nghỉ, người chủ trì cuộc thi thấy Đường Hạo Tuấn đi ra, cung kính cúi người chào anh: "Anh Đường, xin lỗi vì trong cuộc thi lại xảy ra chuyện như vậy. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho anh một lời giải thích chính xác."

Ông ta không ngờ, hôm nay nhà thiết kế suýt thì trễ kia lại là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.

Mà người mẫu của vợ tổng giám đốc lại còn bị người khác đánh ngất, nhét vào trong thùng rác. Hiển nhiên, có người không muốn vợ của tổng giám đốc tiếp tục tham gia thi đấu.

Mặc kệ người kia là ai, ông ta nhất định phải tra được, người kia làm như thế, không chỉ hại vợ tổng giám đốc, cũng đang hủy hoại thanh danh của cuộc thi quốc tế này.

Cho nên cho dù thế nào, tìm được người kia, ông ta nhất định phải cấm sóng người kia hoàn toàn.

Nghĩ tới đây, trong khóe mắt người chủ trì lóe lên tia sắc bén.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy, hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, tôi chờ ông có thể cho tôi một kết quả vừa lòng. Nếu như không được, tôi sẽ rút vốn, cũng cho vợ tôi rời khỏi cuộc thi."

Người chủ trì khựng lại, một giây sau, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không để anh thất vọng đâu."

Ông ta nhất định không thể để tổng giám đốc Đường rút vốn. Tập đoàn Đường thị chiếm địa vị rất cao trên trường quốc tế. Nếu như Đường thị rút vốn, những nhà đầu tư khác sẽ nghi ngờ người đứng ra tổ chức bọn họ đắc tội với Đường thị, đến lúc đó có khả năng các nhà đầu tư khác cũng sẽ rút vốn.

Mà để cho mợ chủ Đường thị rời khỏi cuộc thi, cũng là điều ông ta không muốn thấy. Người dự thi chủ động rời, và người tổ chức cho người dự thi rời là hai khái niệm khác nhau.

Cái sau có thể do người tham gia thi phạm lỗi, cái trước sẽ làm cho người ngoài nghi ngờ, người tổ chức mới có gì mờ ám. Đến lúc đó, chữ tin của bên tổ chức sẽ bị chất vấn, chất lượng và địa vị của cuộc thi cũng sẽ bị hạ thấp.

Cho dù là cái nào, đều không phải điều ông ta muốn thấy.

"Tốt." Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu: "Ngoài ra, còn có một việc. Người mẫu của vợ tôi mới tìm được về, cần có bác sĩ chuẩn bệnh. Cho nên khâu trình diễn hoãn lại một tiếng đi. Có được không?"

"Đương nhiên là được." Người chủ trì lập tức gật đầu.

Chỉ hoãn trình diễn mà thôi, cũng không phải mở cửa sau cho vợ tổng giám đốc, đương nhiên không có vấn đề gì.

Đường Hạo Tuấn nói "ừ" một tiếng: "Đi đi, tiện sắp xếp cho một vị bác sĩ tới."

"Vâng." Người chủ trì gật đầu rồi đi.

Đường Hạo Tuấn quay người đi vào phòng nghỉ.

Đúng lúc Tống Vy đang hỏi Hạ Bảo Châu bị người ta đánh ngất thế nào.

Hạ Bảo Châu bưng cốc nước nóng, còn có chút nghĩ mà sợ trả lời: "Tớ vừa đến phòng giám sát, trong phòng không có ai. Tớ định ra ngoài tìm một người, kết quả vừa đi ra, cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân, có người theo tớ. Tớ chuẩn bị quay lại nhìn xem, nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?" Tống Vy nắm chặt tay cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play