Ngay cả vầng trán của Đường Hạo Tuấn cũng lộ ý cười.
Sau đó, một nhà bốn người lại trò chuyện một lúc rồi mới kết thúc video.
“Vy Vy, cậu xong chưa, còn nửa tiếng nữa là vòng loại bắt đầu rồi.” Lúc này, Hạ Bảo Châu bỗng gõ cửa, ở bên ngoài giục.
Tống Vy để điện thoại xuống: “Xong ngay đây.”
“Được, cậu nhanh lên nhé, tớ đi sắp xếp tài xế.” Giọng Hạ Bảo Châu xa dần.
Tống Vy ‘ừ’ một tiếng, vội quay về phòng thay đồ rồi trang điểm.
Advertisement
Nửa tiếng sau, hai người đến hội trường thi đấu.
Hôm nay là ngày đầu tiên cuộc thi chính thức bắt đầu, cũng là vòng sơ tuyển.
Vòng sơ tuyển rất thú vị, trước đây vòng sơ tuyển của cuộc thi quốc tế đều là đấu loại, giống với cách thức thi đấu thông thường, đầu tiên phải loại đi nhóm tuyển thủ kém nhất, những tuyển thủ còn lại tiến vào vòng loại hai, vòng loại ba, vòng loại bốn, loại cho đến khi tìm được quán quân.
Nhưng quy tắc cuộc thi năm nay đã thay đổi, vòng sơ tuyển không còn là đấu loại nữa mà là đấu theo nhóm.
Có nghĩa là kiểm tra thực lực của từng thí sinh trước, dựa theo thực lực của thí sinh để chia nhóm, sau đó từ vòng thi thứ hai sẽ bắt đầu đấu loại theo nhóm, đến khi các nhóm đấu loại chỉ còn lại hai thí sinh thì lại dùng cách thức thi đấu khác.
Về phần là cách thức thi đấu gì thì hiện tại vẫn chưa công bố, sau này mới biết được.
“Vy Vy, cậu căng thẳng không?” Trước khi cuộc thi bắt đầu, Hạ Bảo Châu đứng phía sau Tống Vy, nhỏ giọng hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không.”
Cuộc thi thôi mà, có gì phải căng thẳng chứ.
“Cậu thì sao, cậu căng thẳng à?” Tống Vy nhìn cô ấy.
Mắt Hạ Bảo Châu sáng lên, phấn khích lắc đầu: “Không căng thẳng, vừa nghĩ được đứng trên sân khấu chung với nhiều siêu mẫu đàn anh đàn chị như vậy, tớ vui còn không kịp nữa là.”
“Vậy à, vậy thì tốt.” Tống Vy yên tâm gật đầu.
Cô sợ Hạ Bảo Châu lần đầu tham gia sự kiện quốc tế sẽ căng thẳng, mà một khi đã căng thẳng thì dễ xảy ra sơ sót, mất điểm ấn tượng.
May mà Hạ Bảo Châu không khiến cô thất vọng.
“Ô, đây chẳng phải là Tống Vy sao? Xuất viện rồi?” Đang suy nghĩ thì giọng điệu kỳ lạ của Hàn Thư bỗng truyền đến.
Hạ Bảo Châu khinh bỉ: “Mẹ kiếp, sao cô ta lại đến đây.”
Tống Vy cũng rất đau đầu, chỉ cảm thấy Hàn Thư như người không có não, lần nào đến tìm họ cũng chẳng được lợi gì, nhưng lần nào cô ta cũng đến.
Chẳng khác nào kẻ cuồng tự ngược đãi.
Hàn Thư không biết hai người nghĩ gì, cô ta đi tới trước mặt hai người rồi dừng lại, sau đó nhìn Tống Vy bằng ánh mắt giễu cợt: “Nghe nói cô vào viện vì sảy thai? Sao, thật sự sảy thai rồi?”
Tống Vy sầm mặt: “Xin lỗi.”
“Cái gì?” Hàn Thư làm ra vẻ như không nghe rõ.
Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Tôi nói, xin lỗi!”
Hàn Thư sững người trước ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ uy hiếp của cô, sau đó cô ta nghĩ ra gì đó, ánh mắt lóe lên rồi bật cười: “Được được được, tôi xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi không nên nói cô sảy thai, được chưa?”
“Đây mà là xin lỗi à?” Hạ Bảo Châu tức giận trừng Hàn Thư.
Hàn Thư không phục, quay đầu nói: “Sao, bảo tôi xin lỗi hai các người tôi cũng xin lỗi rồi, hai người lại không vừa lòng, rốt cuộc hai người muốn thế nào.”
“Chúng tôi bảo cô xin lỗi, cô cũng không xem lại cái thái độ xin lỗi của cô có đúng hay không, có ai xin lỗi như cô à?” Hạ Bảo Châu tức đến đỏ mặt.
Hàn Thư kinh thường bĩu môi: “Ai nói không có, chẳng phải tôi nói rồi à, tóm lại tôi đã xin lỗi rồi, hai người nhận hay không tôi mặc kệ, hứ!”
Cô ta lườm nguýt rồi xoay người bỏ đi.
Hạ Bảo Châu giận dữ muốn đuổi theo.
Tống Vy kéo cô ấy lại: “Bỏ đi, ở đây là hội trường thi đấu, ầm ĩ lên thì không hay.”
“Nhưng cứ thế bỏ qua cho cô ta tớ thực sự không cam tâm, không ngờ cô ta lại nói cậu sảy thai, đúng là tức chết mất.” Hạ Bảo Châu tức giận giậm chân.
Tống Vy nheo mắt nguy hiểm: “Yên tâm đi, tớ nhớ thù này rồi, lần sau tìm được cơ hội sẽ đánh trả lại.”
Hạ Bảo Châu sáng mắt: “Vy Vy, cậu muốn đánh trả thế nào?”
Tống Vy cười, không lên tiếng.
Bên kia, Hàn Thư quay về bên cạnh Tô Huyền: “Cô Tô, cô bảo tôi đi chọc tức Tống Vy, tôi đã làm rồi.”
Tô Huyền hài lòng cong môi: “Tốt lắm.”
“Nhưng tôi không hiểu, cô bảo tôi thời gian này tìm cơ hội lấy chuyện Tống Vy sảy thai là cái cớ để chọc tức Tống Vy là có mục đích gì?” Hàn Thư ngờ vực nhìn cô ta.
Ánh mắt Tô Huyền tối lại: “Rất đơn giản, cô không thấy tình hình hôm qua sao? Không biết Tống Vy nhìn thấy gì mà tức đến mức động thai, thế nên mục đích của tôi là làm cô ta tiếp tục động thai, một lần không được thì hai lần, tôi muốn cô ta thật sự sảy thai.”
Nếu không phải ban tổ chức cuộc thi lắp máy quay ở khắp nơi để bảo vệ thí sinh thì cô ta sẽ không dùng cách thiểu năng thế này, cô ta sẽ dứt khoát ra tay, giết chết đứa bé trong bụng Tống Vy.
Nhưng để không bị máy quay ẩn tóm được, cô ta chỉ đành làm vậy. Tóm lại, cô ta chắc chắn sẽ không để Tống Vy sinh con của Hạo Tuấn. Hai đứa trẻ kia đã lớn như vậy, không còn cách nào cả, nhưng đứa bé này còn nhỏ, tuyệt đối không thể sinh ra.
Hàn Thư hít vào một hơi, kiêng dè nhìn Tô Huyền: “Nhà thiết kế Tô, cô với Tống Vy có thù à?”
Không ngờ lại muốn giết chết đứa bé trong bụng Tống Vy.
Mặc dù cô ta cũng không thích Tống Vy, cũng mong Tống Vy sảy thai, nhưng cô ta chưa từng nghĩ sẽ trực tiếp hại con của Tống Vy, cùng lắm thì chỉ hả hê khi thấy Tống Vy sảy thai mà thôi. Dù sao thì cô ta với Tống Vy cũng không có thù oán gì lớn, chỉ ghen ghét nhau thôi.
Nhưng Tô Huyền lại...
“Đúng vậy, tôi có thù với cô ta, thù không đội trời chung.” Tô Huyền nhìn Hàn Thư, nói: “Chỉ cần cô làm việc giúp tôi, tôi sẽ biến cô thành siêu mẫu quốc tế.”
Hàn Thư sợ hãi nuốt nước bọt.
Cô ta biết người phụ nữ trước mắt rất nguy hiểm, nhưng bốn chữ siêu mẫu quốc tế có sức hấp dẫn rất lớn với cô ta, khiến cô ta không cách nào từ chối được.
Thế nên Hàn Thư vô thức gật đầu, như hiểu ra gì đó, mặt cô ta đầy quả quyết: “Được.”
Tô Huyền hài lòng nở nụ cười.
Chẳng mấy chốc, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Có tổng cộng chín mươi sáu nhà thiết kế thời trang tham gia thi đấu quốc tế, các nhà thiết kế ngồi cùng nhau, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tống Vy ngồi ở giữa hàng thứ hai, chờ MC công bố đề thi.
Đột nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, cô thẳng lưng, vô thức ngoảnh đầu nhìn thì thấy Tô Huyền ngồi ở phía bên phải sau hai hàng.
“Là cô ta?” Tống Vy nheo mắt.
Tô Huyền thấy cô phát hiện ra mình, cô ta cũng chẳng hoảng hốt mà vẫy tay cười với cô, xem như chào hỏi.
Tống Vy thấy thế, không tiện giả vờ không thấy nên cũng cười lại.
Hôm nay Tô Huyền hơi khác với bình thường.
Bình thường Tô Huyền luôn buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán sáng bóng và chiếc cổ thon dài.
Nhưng bây giờ cô ta lại xõa tóc, còn uốn xoăn tạo sóng.
Ngoài ra cô ta còn đeo kính, tổng thể trông rất trí thức.
Mặc dù hơi ngạc nhiên với sự thay đổi của Tô Huyền, nhưng Tống Vy không để ý nhiều. Phụ nữ thay đổi phong cách là chuyện bình thường, không có gì đáng để tìm hiểu.
Thế nên chào lại xong, Tống Vy quay đầu đi.
Tô Huyền nhìn phía sau Tống Vy, cong môi cười rồi đưa tay đẩy kính, mắt kính chớp lên tia sáng xanh khó mà nhận ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT