Nghĩ thế, Tống Vy liền gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cứ như vẫn luôn đợi cô gọi, điện thoại vừa kết nối là anh đã bắt máy luôn: “A lô.”

“Hạo Tuấn, anh dậy rồi à?” Tống Vy ngồi xuống ghế sô pha hỏi chuyện anh.

Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Dậy rồi, tiệc của em bên đó kết thúc rồi sao?”

Tống Vy cười gật đầu: “Kết thúc rồi.”

“Có mệt không?” Đường Hạo Tuấn cất giọng quan tâm hỏi thăm.

Tống Vy bóp vai: “Em mệt lắm, đứng gần một ngày rồi đấy.”

Đường Hạo Tuấn trầm mặc vài giây: “Vậy anh sẽ thu xếp thêm người làm để chăm sóc cho em, thế thì em sẽ không mệt như vậy.”

“Không cần, em đang nói giỡn với anh thôi.” Tống Vy dở khóc dở cười đáp lại.

Nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn kiên quyết: “Nhưng em không chỉ có một mình, trong bụng em còn một đứa bé đấy, con không quấy em chứ?”

Advertisement

Nghe vậy Tống Vy liền cúi đầu sờ bụng, ánh mắt rất dịu dàng: “Không đâu, con rất ngoan.”

Chủ yếu là bây giờ phản ứng mang thai vẫn chưa thực sự bắt đầu, vì vậy tất nhiên cô cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.

Nhưng sau một tuần nữa thì có lẽ sẽ đến lúc chịu dằn vặt.

Đường Hạo Tuấn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng nghe thấy cô nói vậy thì cũng cảm thấy yên tâm hơn: “Vậy là tốt rồi.”

“Hai con dậy chưa?” Tống Vy cầm cốc nước trên bàn cà phê lên nhấp một ngụm.

Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Chưa, gọi điện xong anh sẽ nhờ dì Vương gọi hai đứa dậy.”

“Ừ.” Tống Vy đáp.

Sau đó Đường Hạo Tuấn lại đổi chủ đề, giọng nói của cũng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều: “Đúng rồi, anh đã kiểm tra mấy vụ trong quá khứ của Giai Nhi.”

Nghe vậy Tống Vy lập tức ngồi thẳng người dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Kết quả sao rồi?”

“Đúng như em nói, Giai Nhi thực sự có ngược đãi chó mèo, cũng không chỉ là một lần.” Đường Hạo Tuấn xoa lông mày nói.

Tống Vy cười khẩy: “Vậy thì xem ra khả năng Lâm Giai Nhi là người muốn giết em cũng cao hơn nhỉ?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời mà nói tiếp: “Anh đã yêu cầu nhà họ Trương điều tra xem ông Cố có mượn quyền thế của mình để bao che cho hung thủ không. Nếu phát hiện ra có chuyện đó và đúng là có bao che cho Giai Nhi thì tự khắc sẽ có kết quả thôi.”

“Nếu kết quả cuối cùng thực sự là Lâm Giai Nhi thì anh sẽ làm gì?” Tống Vy cụp mắt nhẹ giọng hỏi lại.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, đang định mở miệng.

Tống Vy lại nói: “Em muốn nghe lời nói thật.”

“Giai Nhi đã làm ra chuyện này thì hẳn là nên trả giá.” Đường Hạo Tuấn nói, sắc mặt bình thản.



Tống Vy mỉm cười, sự thấp thỏm trong lòng cũng biến mất.

May là anh đã không làm cô thất vọng.

“Được, Hạo Tuấn, là tự anh nói ra đấy nhé. Nếu cuối cùng thật sự là Lâm Giai Nhi làm thì em sẽ tống cô ta vào tù, anh không được cứu cô ta đâu. Anh cũng đừng trách em không nể tình vợ chồng.” Tống Vy nheo mắt, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn.

Tóm lại, cô tuyệt đối không thể bỏ qua cho hung thủ.

Nghĩ đến Hải Dương lần đó thiếu chút nữa thì mất mạng, cô lại thấy hận hung thủ đó vô cùng, thậm chí còn hơn cả khi hung thủ tấn công cô.

Đường Hạo Tuấn nghe được sự kiên quyết trong giọng điệu của Tống Vy, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn trả lời: “Anh sẽ không cứu cô ấy đâu.”

Từ những gì anh điều tra được thì bản thân tính cách của Lâm Giai Nhi cũng có vấn đề.

Thực ra anh còn tìm kiếm một số thông tin, trong đó nói rằng đứa trẻ còn nhỏ đã ngược đãi, giết hại động vật tùy ý chính là kiểu tội phạm thiếu sự đồng cảm điển hình.

Cũng có nghĩa rằng những người như vậy đều có tâm lý chống đối xã hội, sinh ra đã ích kỷ độc ác, ai mà họ không vừa mắt hoặc khiến họ không vừa ý thì sẽ bị họ tiêu diệt.

Có thể Lâm Giai Nhi chính là dạng người như vậy, cho nên nếu cô ta vẫn còn ở bên ngoài xã hội cũng không phải là điều tốt cho người khác, cho xã hội và cho chính bản thân cô ta.

Nhưng bây giờ còn chưa có chứng cứ, nếu như cưỡng chế bắt giam Lâm Giai Nhi thì e rằng sẽ càng kích thích cô ta hơn, khiến cô ta làm ra những chuyện điên rồ.

“Có câu nói này của anh là em hài lòng rồi, nhưng còn bác sĩ Mạnh...” Tống Vy có hơi bận tâm.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn tối sầm lại: “Bên phía Mạnh Ngọc anh sẽ giải quyết.”

“Vậy được rồi, thế thì giao cho anh.” Tống Vy cười nói, sau đó ngáp một cái.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Em mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Tạm biệt.”

Nói xong, anh bỏ điện thoại xuống, bảo dì Vương lên lầu gọi hai đứa trẻ dậy.

Hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn, vừa gọi đã dậy ngay.

Ăn sáng xong Đường Hạo Tuấn lái xe chở hai đứa bé đến trường.

Đến tối, bữa tiệc mừng Lâm Giai Nhi hồi phục cũng bắt đầu.

Sau khi giao hai đứa trẻ cho dì Vương chăm sóc, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp lái xe đến khách sạn.

Lâm Giai Nhi là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay. Cô ta mặc bộ váy cúp ngực màu trắng, khoác tay một một ông cụ có mái tóc bạc phơ, cười tươi tắn đi giữa những vị khách mời.

Đột nhiên, Lâm Giai Nhi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, hai mắt sáng lên, kéo ông cụ bước tới: “Hạo Tuấn, cậu tới rồi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, sau đó đưa tay về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp lập tức đặt một hộp quà vào tay anh.

Đường Hạo Tuấn đưa hộp quà được đóng gói tinh xảo cho Lâm Giai Nhi: “Quà của cậu.”



“Cảm ơn cậu, Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi tươi cười nhận lấy, sau đó nhìn anh: “Tôi có thể mở ra được không?”

“Đương nhiên là được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Lâm Giai Nhi vui vẻ mở quà.

Ông cụ đứng bên cạnh cô ta vuốt râu liếc mắt nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, ông Cố.” Đường Hạo Tuấn khẽ cười với ông Cố.

Ông Cố cũng cười hai tiếng đáp lại: “Đúng rồi, không phải cậu đã kết hôn rồi sao? Tại sao vợ cậu không cùng đến đây? Tôi vẫn hay nghe Giai Nhi khen vợ cậu rất đẹp, tôi còn chưa được gặp cô ấy đấy.”

Đường Hạo Tuấn sửa lại cổ tay áo, trả lời: “Cô ấy ra nước ngoài để tham gia một cuộc thi thiết kế, không ở trong nước.”

Ông Cố ngạc nhiên mất một lúc, sau đó thì gật đầu tán thưởng: “Thì ra là vậy, giành được vinh quang về cho đất nước là chuyện tốt. Vậy thì tôi chúc cô ấy thi đấu suôn sẻ.”

“Cảm ơn ông.” Đường Hạo Tuấn lễ phép đáp lại một câu.

Lúc này Lâm Giai Nhi đã mở quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương màu xanh, rất đẹp.

Lâm Giai Nhi vui vẻ che miệng: “Đẹp quá, cảm ơn cậu.”

Nói rồi cô ta dang tay bước tới, muốn ôm anh.

Nếu là trước kia thì Đường Hạo Tuấn sẽ vì phép lịch sự và vì ông Cố mà sẽ không tránh né, sẽ ôm lại Lâm Giai Nhi.

Nhưng sau khi xem được tài liệu của Lâm Giai Nhi, anh chỉ mím môi lùi lại một bước tránh đi.

Lâm Giai Nhi ôm phải không khí, chợt thấy không thể tin nổi, sau đó thì nhìn anh với vẻ tủi thân: “Hạo Tuấn...”

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn hơi tối lại: “Xin lỗi Giai Nhi, tôi có vợ rồi, mà cậu cũng đã có bạn trai, làm thế này không hay đâu.”

Sắc mặt Lâm Giai Nhi cứng ngắc, đang định nói gì đó.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Mạnh Ngọc liền nói với ông Cố: “Ông Cố, Mạnh Ngọc tới rồi. Tôi đi qua đó tìm cậu ấy một lát, mọi người từ từ nói chuyện.”

Nói xong anh liền đi thẳng qua hai người họ, đi về phía Mạnh Ngọc.

Lâm Giai Nhi nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.

Cô ta có thể cảm thấy thái độ của Hạo Tuấn đối với mình đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Mặc dù khi Hạo Tuấn và Tống Vy đã kết hôn thì thái độ của anh đối với cô ta đã không còn thân thiết được như trước, nhưng cũng vẫn rất quan tâm, vì vậy cô ta mới có thể tiếp cận Hạo Tuấn ngay trước mặt Tống Vy hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ thái độ của Hạo Tuấn đối với cô ta lại nhanh chóng bắt kịp với kiểu bạo lực lạnh của anh với Tống Vy lúc trước.

Dù không quá lộ liễu nhưng cô ta vẫn nhìn ra ánh mắt anh nhìn mình lạnh lùng đến mức nào.

Chẳng lẽ Đường Hạo Minh đã nói gì đó với anh nên mới đối xử với cô ta như vậy?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lâm Giai Nhi bỗng chốc vặn vẹo, cả người cũng phát run, sau đó chào cáo lỗi ông Cố ở bên cạnh, đi tới phòng nghỉ gọi điện thoại.

Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn đã tìm được Mạnh Ngọc đang uống rượu giải sầu: “Giai Nhi ở đằng kia mà sao cậu không qua đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play