Hạ Niệm Sanh là một người biết chính xác mình muốn gì, cô biết con đường đời mình muốn đi thế nào, cho nên từ lúc còn rất nhỏ cô đã hiểu được việc tự mình quyết định, thế cho nên thời kỳ trung học lúc phải chọn lựa ban học, cô không hề bàn bạc với ai, tự mình không chút do dự lựa chọn khoa văn, đến khi về nhà đem tin tức này nói cho cha mẹ còn bị răn dạy một phen. Cô chính là loại người như vậy, cái gì cũng đều thích tự mình quyết định, kết quả của mỗi lần lựa chọn cô cũng vẫn một mình thừa nhận, cũng giống như rất nhiều năm trôi qua rồi, cô có nhà nhưng lại như không có. Cũng như năm đó cô đã biết Lăng Tiêu Tiêu yếu đuối nhát gan, lại vẫn kiên trì lựa chọn ở bên người đó.

Cô ôm lấy thân mình Lăng Tiêu Tiêu, chỉ cảm thấy thân thể của nàng đã sớm không bằng ngày trước, suy nhược gầy mòn. Trong lúc nhất thời, tất cả nỗi niềm nổi lên trong lòng. Hai người liền cứ như vậy đứng yên, không được bao lâu, Lăng Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đẩy cô ra. Khuôn mặt nàng trắng bệch, nàng có chút sợ hãi, không nghĩ ra vì sao Tịch Cẩn Chi vốn vẫn luôn không cho bất kì ai biết quan hệ giữa nàng và Hạ Niệm Sanh, lần này lại tự mình nói với Niệm Sanh?

Nàng cách Hạ Niệm Sanh chỉ một thước, hai người hơi tách ra một khoảng cách. Đây vốn là kết cục mà nàng muốn, Hạ Niệm Sanh chờ nàng, đợi cho nàng thật sự hoàn thành những chuyện nàng phải làm, rồi sau đó tất cả mọi thứ đều có thể trở lại điểm ban đầu, vốn lúc trước nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng nay thì sao? Khi nàng trần trụi không mảnh vải lại bị Hạ Niệm Sanh từ chối, khoảnh khắc đó, trái tim nàng đã bị đánh cho vỡ nát, mà nay xem ra chuyện gom tiền trả nợ căn bản không thể thực hiện được, vậy thì cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu thôi.

Nàng đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, vận mệnh như vậy ngay cả chính nàng cũng chưa từng đoán trước được, từ nhỏ nàng chưa từng phải chịu khổ, từ khi sinh ra đã không cần lo cái ăn cái mặc, việc làm ăn buôn bán của ba nàng vẫn luôn dư dả một chút tiền. Nàng không biết sẽ có một ngày lại cần nhờ bản thân mình dùng cách thức đó để cứu lấy cái nhà kia. Hơn hai mươi năm cuộc đời nàng trôi qua xuôi gió xuôi nước, chưa từng phải trải qua sóng gió gì. Một cô gái, một cô gái xinh đẹp như thế mà.

Nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, gió lạnh luồn vào theo ống quần.

"Trễ rồi, chị về sớm một chút đi."

Cho tới giờ cũng chưa có khoảnh khắc nào tỉnh táo đến vậy, hiểu rõ thân phận mình đến thế, hiểu được vị trí cảnh ngộ của mình. Bách Văn Sơ nói có việc đi cùng Bách Văn Trọng ra ngoài đến giờ cũng chưa về, nàng đã tự tử một lần, đã không còn cách nào thực hiện lần thứ hai, chỉ có thể đem tính mạng này cố sống sót theo cái cách mà nàng vốn nên sống. Nàng hơi lùi về phía sau, mắt nhấc lên, đôi con ngươi lạnh lẽo. Nàng liếc Hạ Niệm Sanh một cái thật sâu, chỉ kéo kéo áo khoác, lúc xoay người đi, chỉ bỏ lại một mạt bóng lưng, Niệm Sanh ở phía sau dịu dàng gọi nàng: "Tiêu Tiêu....."

Bước chân nàng hơi dừng một chút, ngừng lại.

"Chăm sóc bản thân mình cho tốt, nhớ kỹ lời chị nói."

Lăng Tiêu Tiêu đứng trong gió tuyết, con đường trước mặt phủ đầy tuyết bay lả tả, nàng nhẹ nhàng khép cổng lớn của Bách trạch, sau đó chậm rãi lên lầu, hiện tại hẳn là hai giờ sáng. Nàng lên lầu, không bật đèn, ánh trắng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là tuyết rơi nhỏ vụn. Nàng đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn Hạ Niệm Sanh đứng trong tuyết, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại lấy di động: "Ngại quá, trễ thế này còn làm phiền chú, đi đưa một người bạn của tôi nhé." Nàng nói rất khách khí, tài xế bên kia điện thoại tất nhiên nhận lời.

Trên đường từ Nam Sơn về, Hạ Niệm Sanh liên tục hắt xì vài cái, có lẽ là do đứng trong tuyết lâu quá, mũi thở cũng đông lạnh đỏ bừng.

"Ngại quá, khuya rồi còn làm phiền chú." Hạ Niệm Sanh ngồi ở ghế lái phụ, cười cười với tài xế của Bách gia.

"Hạ tiểu thư nói gì vậy, đây là thuộc về bổn phận của tôi, huống chi Hạ tiểu thư là bạn tốt của thiếu nãi nãi nữa." Tài xế lão Vương hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ. Hạ Niệm Sanh cảm thấy áy náy, dọc đường đi trò chuyện trời nam đất bắc. Lúc về tới nhà trọ đã ba giờ sáng, cô nói tiếng cảm ơn.

Giờ này thang máy đã đóng, cô đi bộ lên từng tầng từng tầng, cô đi thật vui vẻ, thậm chí lúc đi ngang qua một tầng lầu, nhịn không được bước chân còn sải lớn một chút. Không ai có thể hiểu được tâm tình của cô lúc này.

Cầu thang bộ trong khu nhà trọ luôn luôn có một bầu không khí làm cho người ta cảm thấy thực quỷ dị, đặc biệt ngay lúc đêm khuya vắng người, ánh đèn tối mờ vàng vọt, nhưng buổi đêm lạnh lẽo này lại không ảnh hưởng đến tâm tình của Hạ Niệm Sanh chút nào. Cô đi một đường, cười suốt một đường, ngoài ý muốn là, cô vẫn gồng mình, cô không dám để Tịch Cẩn Chi nhìn ra mình vui vẻ biết bao, không dám để Tiêu Tiêu nhìn ra mình mừng rỡ ngần nào, cô thậm chí không dám để bản thân quá vui sướng, cô sợ tất cả những đều này chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Cô đã mất rất nhiều thời gian để đón nhận chuyện Lăng Tiêu Tiêu quay lưng, cô đã tốn rất nhiều rất nhiều sức lực để tự chữa khỏi cho mình.

Cô đi từng bậc từng bậc, vừa đi vừa cười, bất giác lại ứa lệ, nước mắt lăn dài tiến vào miệng cô, mằn mặn, cô nếm được.

Không ngờ nước mắt lại càng ngày càng nhiều, cô lật mu bàn tay đi lau, khắp lòng bàn tay ẩm ướt, cô nhếch miệng thì thào: "Mặc kệ thời gian dài lâu hơn nữa, chị cũng sẽ chờ em."

"Lăng Tiêu Tiêu, chị chờ em trở lại bên cạnh chị, chờ em nói chúng ta lại ở bên nhau một lần nữa."

"Á!" Đột nhiên từ trên hành lang vụt loé ra một bóng người, nhìn thấy Hạ Niệm Sanh liền hét lên. Hạ Niệm Sanh không ngờ đã khuya thế này ở cầu thang còn có người, cũng hét trả lại.

"Bị thần kinh à, nửa đêm không ngủ, ở đây lầm bầm làu bàu giả quỷ doạ người." Một người xa lạ mặc áo ngủ, tay cầm túi rác muốn ném vào thùng rác.

Hạ Niệm Sanh vốn đang say mê đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp cùng khát khao về tương lai, hình ảnh lãng mạn duy mĩ như vậy mà, bên ngoài tuyết rơi tinh tế dày đặc, ánh đèn trong hành lang mờ mờ lại ái muội, mẹ nó, đột nhiên lại từ đâu ra một bà cô trung niên mập mạp.

"Cô mới bị thần kinh ý, nửa đêm không ngủ, ba giờ sáng còn đi đổ rác." Hạ Niệm Sanh phục hồi lại tinh thần, trả lời một cách mỉa mai.

"Cái cô này sao không nói lý thế nhỉ, rõ ràng chính cô giả quỷ trốn ở đây doạ người còn gì." Bác gái trung niên kia vẻ mặt nhợt nhạt xanh xao, vừa thấy chính là kết quả của mất cân đối nội tiết tố. Hôm nay tâm tình của Hạ Niệm Sanh tốt, không muốn cãi tiếp, liền xoay người rất nhanh chạy lên lầu.

Về nhà, lấy chìa khoá ra mở cửa, cửa lại đúng lúc mở, Tịch Thận Chi cũng "a" một tiếng y hệt bác gái kia, Hạ Niệm Sanh nhíu nhíu mày: "Sao cô còn chưa ngủ?"

Tịch Thận Chi không trả lời câu hỏi của cô, chỉ liếc cô một cái, rồi vòng trở về, chẳng qua Niệm Sanh cảm thấy ánh mắt Tịch Thận Chi liếc mình kia rất kỳ quái, như muốn nói lại thôi, bình thường Tịch Thận Chi cũng lười liếc nhìn mình mà, hôm nay thế nhưng lại còn "a" với mình một tiếng.

"Đã ba giờ rồi cô còn chưa ngủ? Chắc không phải tốt bụng chờ tôi tan tầm về nhà đấy chứ?" Hạ Niệm Sanh đổi giày, cởi áo khoác, một bên trò chuyện với Tịch Thận Chi.

Tịch Thận Chi đi ra từ phòng ngủ, cầm trong tay một thứ gì đó để thẳng trước mặt Hạ Niệm Sanh.

"Hả? Má ơi, sao lại thành thế này chứ?" Hạ Niệm Sanh nhìn mình trong gương, tóc tai tán loạn, tuy còn trang điểm thanh nhã, nhưng lem luốc không thành dáng gì, mũi lại sưng đỏ.

"Được rồi, coi như lão yêu tinh kia nói đúng." Hạ Niệm Sanh chỉnh lại tóc tai.

"Lão yêu tinh?" Tịch Thận Chi hờ hững hỏi, nàng đã thay áo ngủ, đã sắp ba giờ sáng lại không tỏ vẻ buồn ngủ chút nào.

Nữ nhân Tịch Thận Chi này thật đúng là quái thai, nàng dường như không có đồng hồ sinh hoạt cố định, lúc muốn ngủ thì có thể ngủ thẳng một ngày một đêm, chỉ làm hai việc, đi WC và uống nước. Nhưng nếu lúc nàng không muốn ngủ, nàng có thể suốt một đêm trợn mắt tới bình minh. Lúc tâm tình tốt còn có thể ăn được bữa sáng mà nàng mua từ bên ngoài, lúc tâm tình không tốt có thể vẫn trừng mắt thẳng đến buổi chiều Hạ Niệm Sanh rời giường đi làm. Cho nên rất nhiều lúc Hạ Niệm Sanh cũng không hiểu Tịch Thận Chi, nghĩ lại dù sao cũng là người của hai thế giới mà.

"Giúp tôi nấu bát canh gừng đi, hình như tôi bị cảm rồi." Hạ Niệm Sanh cắm máy sưởi tay, đêm nay suýt nữa cô bị đông lạnh rồi.

"Canh gừng? Nấu thế nào?" Tịch Thận Chi ngẩn người.

Hạ Niệm Sanh ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt mờ mịt của nàng.

"Cô có biết gừng là cái gì không?"

"Khương? (gừng), là một dòng họ chứ gì, tôi biết một người nổi danh là Khương Tử Nha, à, còn vật, thì là một loại gia vị." Thận Chi có chút đắc ý nói.

Hạ Niệm Sanh nhìn nàng ba giây, buông máy sưởi trong tay xuống, tự mình vào bếp nấu canh gừng.

Tịch Thận Chi đứng cạnh cửa bếp, xem cô rửa gừng, thái, bỏ vào rồi, rồi sau đó nước sôi, cô đổ vào bát, đột nhiên uống mấy ngụm, uống xong thấy Tịch Thận Chi còn nhìn mình.

"Này." Cô rót một chén đưa cho nữ nhân kia.

"Uống ngon không?" Thận Chi có chút mờ mịt nhận lấy.

"Đương nhiên, tôi làm có thể không ngon chắc?"

Mặt người nọ đã nhăn thành một đoàn, bởi vì lễ tiết, Tịch Thận Chi không phun ra, chỉ dám gắng gượng nuốt xuống, canh gừng nồng mà cay, làm nàng nghẹn đến cổ họng bốc hoả.

Hạ Niệm Sanh đắc ý đi lướt qua nàng, vỗ vỗ mặt nàng: "Ngoan quá."

"Hạ Niệm Sanh, rốt cuộc cô cho tôi uống gì thế?"

"Canh gừng đó, trời đông giá rét, có thể trị cảm mạo, ngừa cảm mạo đều rất tốt."

Kỳ quái là, lần này thế nhưng Tịch Thận Chi không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn cô ba giây, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ, đem chăn ga giường đã phơi khô ngoài ban công vào, nhưng thẳng đến khi Hạ Niệm Sanh tắm rửa xong ngồi ở sô pha sấy tóc, Tịch Thận chi còn bận, hơn nữa lấy tần suất cứ năm phút lại lượn qua trước mặt cô.

"Cô nghĩ gì thì nói đi?" Hạ Niệm Sanh tắt máy sấy tóc.

"Tôi biểu hiện rõ ràng đến thế à?" Tịch Thận Chi sờ sờ mặt mình, nàng có chút do dự, lại có chút lo lắng, lại không biết đứng ở góc độ của mình tỏ vẻ quan tâm thì có phù hợp không. Nàng cùng Hạ Niệm Sanh, có thể tính là bạn bè sao? Nói không rõ, cùng lắm cũng hẳn chỉ coi như bạn cùng phòng, chỉ là, làm sao cũng cảm giác có chỗ nào đó không ổn.

"Cô không sao chứ?" Nàng đương nhiên đã biết chuyện của Lăng Tiêu Tiêu.

"Không sao mà, tôi ổn thật sự." Niệm Sanh mở to đôi con ngươi sáng ngời, có lẽ, thật sự trong một khoảng thời gian rất dài vừa qua, đây là lúc tốt nhất.

"Ồ, vậy thì được rồi." Thận Chi lộn trở về phòng, khoảnh khắc đóng cửa lại, nhìn bóng dáng trên sô pha. Chậm rãi khép cửa, nơi cổ họng còn vương lại hương vị của canh gừng, chát mà nồng.

Hết chương 70

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play