“Anh, anh không cần đưa em về, tự em trở về là được rồi.” Uông Mộc Nhan đối với người cứ khăng khăng đòi đưa mình về nhà mà giải thích, “Em tự lái xe tới, không cần phiền toái.”

Uông Mộc Hiên nhìn em trai mình sắc mặt tiều tụy không yên lòng: “Hay là em khỏi trở về? Em muốn gì anh cho người mang tới.”

“Em về nhìn Đoàn Đoàn một chút.” Uông Mộc Nhan hướng về anh trai cười mỉm, bình tĩnh nói, “Lúc tới đây vội quá, chưa kịp để ý thằng nhãi con kia, chút nữa nó tỉnh lại mà không tìm được em sẽ náo loạn.”

“Em cũng nhọc lòng quá rồi!” Anh trai Uông nghe được chuyện của bé con Đoàn, thật là không biết nói với người em trai này sao cho phải, “Đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể để nó ở một mình cùng người giúp việc, nhỡ đâu.. Được rồi, được rồi, em cút về nhanh chút, tên ngu ngốc này anh tạm thời thay em trông.”

“Cảm ơn anh, em cũng biết anh đau lòng cho em nhất mà.” Uông Mộc Nhan vô tâm vô phế [1] cười hihi haha một lúc, rồi bước vào trong xe.

Cậu ngồi vào ghế lái, nhìn anh trai đã vào cửa bệnh viện, lại móc ra điện thoại di động, ấn gọi.

“Này, chị Lý…”

“Đoàn Đoàn còn ngủ, tiên sinh không cần lo lắng, tôi mới xem nó rồi.” Đầu dây bên kia giọng nữ ôn hòa làm cho Uông Mộc Nhan thở phào nhẹ nhõm, “Trong nhà tôi đã giúp ngài trông coi, nghe nói Lương tiên sinh đã tỉnh?”

Uông Mộc Nhan xiết chặt tay lái, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

“…Đúng vậy.”

“Tốt quá rồi, người hiền gặp lành.” Chị Lý nghe được tin tốt này mà thở phào nhẹ nhõm, miệng cam đoan, “Tiên sinh chăm sóc Lương tiên sinh thật tốt đi, Đoàn Đoàn cứ để tôi lo, ngài cứ yên tâm.”

“Được rồi, chị Lý làm việc là tôi yên tâm nhất.” Uông Mộc Nhan ở đầu dây bên này thậm chí còn cười ra tiếng, rồi lịch sự cúp điện thoại.

Lương Huân Thần đã có anh trai trông, Đoàn Đoàn cũng có chị Lý chăm sóc, Uông Mộc Nhan nhắm mắt mơ màng.

Cậu ngã người về phía sau, đến khi đụng phải lưng ghế, mới lập lức xoa xoa bả vai.

Uông Mộc Nhan thở hổn hển từng ngụm, ra sức rúc mình vào trong buồng lái, cậu nhắm chặt hai mắt, đến khi trước mắt hiện lên ánh sáng cũng không nguyện ý mở mắt ra.

Trong ngực cậu thật giống như bị đặt vào tảng đá to lớn, cậu chỉ có thể dốc hết toàn lực mới có thể hô hấp một chút dưỡng khí mong manh.

“Hức——”

Lương Huân Thần tỉnh rồi, anh ấy rốt cuộc cũng tỉnh rồi, thật tốt biết bao.

Cậu thậm chí còn nhớ Alpha mà mình yêu mến nói với cậu từng câu từng chữ.

Huân Thần nói ——

[Uông Mộc Nhan, cậu đang định dở trò gì nữa à?]

Hắn còn nói ——

[Cậu đang làm bộ làm tịch gì đây. Nếu không phải vì cậu, tôi sẽ nằm ở đây à?]

Đúng rồi, Alpha ấy còn nói với cậu ——

[Kết hôn với cậu, chắc đoản thọ lắm.]

“Ha ha ha ha..”

Uông Mộc Nhan buồn bực cười ra tiếng, cậu nới rộng cổ áo mình, muốn để mình cười sung sướng một chút.

Nhưng, tại sao cậu bây giờ lại như thế này.

Giam mình ở trong xe tiếng cười càng lúc càng yếu ớt, rốt cuộc bị tiếng nghẹn ngào thay thế, tiếng nghẹn ngào càng ngày càng lớn, giống như là mưa lớn bất ngờ ồ như thác lũ [3], tưới lên nhành chi tử khô héo.

Những giọt mưa nóng bỏng rơi xuống, thấm ướt cả ống tay áo của cậu, vị mặn của nước mưa bị vết máu nơi bàn tay phai đi, da thịt mịn màng không chịu nổi cuồng phong bạo vũ [4], lại bắt đầu rách ra, đau đớn từ da thịt tràn vào đáy lòng, thiếu chút nữa chi tử đã bỏ mạng.

“Thật xin lỗi.. thật xin lỗi, em sai rồi, em không nên lừa gạt anh…”

Tiếng khóc òa không đè nén được đã khiến thanh âm vỡ vụn, người kiêu ngạo, lý trí, biết lý lẽ như Uông tiên sinh, đã vứt bỏ tất cả phòng bị, cậu chỉ biết khóc nức nở, chỉ biết rơi lệ, đến khi khóc không ra tiếng, cho đến khi không còn lưu lại giọt lệ nào.

Sau tất cả, cậu khóc rồi lại mỉm cười.

Tỉnh là tốt.

Chỉ cần hắn tỉnh, muốn mình bồi thường mạng sống cũng được.

[1] Nguyên văn là “没心没肺”, là một thành ngữ Trung Quốc, một là chỉ những người không lòng dạ, không có tâm kế. Hai là chỉ những người lãnh khốc tàn nhẫn, lòng dạ ác độc, thậm chí đối với người thân cũng dùng thủ đoạn ác độc. (– Theo baike.baidu). Ở câu này dùng với nghĩa thứ nhất.

[2] Nguyên văn là “倾盆大雨” (qīng pén dà yǔ ) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là “mưa như trút nước” dùng để miêu tả cấp độ của mưa lớn. Trích từ 《 bạch đế 》. (– Theo baike.baidu). Ở câu này xin phép thay đổi cho hợp ngữ cảnh.

[3] Nguyên văn là “狂风暴雨”( kuáng fēng bào yǔ), là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ mưa to gió lớn, cũng có nghĩa là tình cảnh nguy hiểm. Trích từ《 lão tử 》. Theo baike.baidu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play