Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: “Được rồi, ta không sao cả. Các cháu không
cần phải đến đây cả đâu, chỉ cần vài người ở lại đây là được rồi.”
“Vậy thì nửa đêm còn lại, hai anh em chúng cháu túc trực là được rồi ạ.” Thẩm Ngũ nói: “Bà nội, bình thường cháu không ở nhà nên rất khó có cơ
hội để tận hiếu. Tối nay để chúng cháu chăm sóc bà nhé.”
Thẩm Tứ gật đầu.
Thẩm lão phu nhân nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất rồi nói: “Cũng được,
Nhật Ninh và Tiểu Thất về đi. Bọn trẻ vẫn đang chờ ở nhà đấy, để Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ ở lại đây đi. Bà cũng có chuyện muốn nói riêng với hai đứa
nó.”
“Vâng ạ.” Hạ Nhật Ninh lập tức cầm lấy tay Thẩm Thất rồi nói: “Vậy ngày mai chúng cháu lại đến ạ!”
Thẩm Tứ và Thẩm Ngũ đồng thời gật đầu.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh chào Thẩm lão phu nhân rồi rời khỏi bệnh viện.
Màn đêm lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không phải là kiểu ấm áp của phương Nam, gió lạnh thấu xương đã thổi bay hết cơn buồn ngủ.
Tiểu Xuân lặng lẽ lái xe ở phía trước còn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất yên lặng ngồi ở phía sau.
Ai cũng đang nghĩ về chuyện riêng của mình.
Thẩm Thất nhìn cảnh tượng trống trải trên đường, đáy lòng cô trở nên nặng nề.
Lời nói của bác sĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Thậm chí, cô không dám nghĩ nhiều về nó.
Nếu như, thật sự đến ngày đó cô có thể chịu đựng nổi không?
Lúc ba cô chết, cô đã cảm thấy trời đất như sụp đổ, gần như mất hết sự dũng cảm để sống tiếp.
Nếu không không phải chăm sóc anh trai thì e rằng cô đã suy sụp tinh thần mà chết rồi.
Bây giờ, hơn hai mươi năm rồi, chẳng nhẽ cô lại phải trả qua cảm giác đau khổ khi mất đi người thân một lần nữa à?
Mặc dù, ai cũng sẽ phải trải qua quá trình này.
Sinh lão bệnh tử, không một ai có thể thoát khỏi số mệnh.
Nhưng mà, lúc thực sự phải đối mặt với sự chia ly thì đúng là không thể nào chịu đựng nổi.
Thẩm Thất không muốn để Hạ Nhật Ninh phát hiện ra tâm trạng của mình nên cô đã lén lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Cô luôn nhìn ra phía ngoài xe chứ không dám quay đầu lại.
Cô sợ rằng khi vành mắt đã đỏ lên rồi thì cô sẽ không cầm được những giọt nước mắt.
Hạ Nhật Ninh giả vờ như không biết gì, không phát hiện ra thứ gì, hắn cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.
Ngón tay của hắn cử động nhiều lần, hắn cố gắng kiếm chế khát khao ôm lấy Thẩm Thất.
Nếu như cô đã không muốn để hắn lo lắng thì hắn cũng sẽ thuận theo ý muốn của cô.
Tiểu Xuân ngồi lái xe ở phía trước, hắn nhìn thấy hết nét mặt của cả hai người, đáy lòng hiện lên sự lo lắng!
Chuyện gì thế này chứ!
Tổng giám đốc đã sắp thành công rồi, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện như thế này chứ?
Thẩm lão phu nhân, sao người lại xảy ra chuyện trong thời điểm mấu chốt này chứ!
Tổng giám đốc đã chỡ rất lâu rồi, khó khăn lắm mới qua được cửa ải của
tiểu công chúa, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một boss như người nữa
chứ!
Xe chạy về đến cổng nhà, Thẩm Thất đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô nhẹ nhàng xuống xe cùng Hạ Nhật Ninh.
Về đến nhà, Thẩm Thất mới phát hiện, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly đều đến cả rồi.
Đây chính là bạn tốt.
Luôn xuất hiện vào những thời điểm mà bạn yếu đuối nhất.
Lưu Nghĩa giơ tay ôm lấy Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng lập tức ôm lấy thắt
lưng Lưu Nghĩa rồi vùi gương mặt của mình vào bả vai cô, không cần nói
một câu nào hết, chỉ cần một cái ôm là đủ rồi.
Hạ Nhật Ninh giải thích thay cho Thẩm Thất: “Bà ngoại không sao rồi. Chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian, tính mạng của bà đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Nghe thấy Hạ Nhật Ninh nói vậy, trái tim đang lơ lửng của mọi người đều được hạ xuống.
Văn Nhất Phi nói: “Thời gian này, chúng ta thay nhau đến chăm sóc, sau
đó sắp xếp toàn bộ mọi chuyện, nhất định bà sẽ khỏe lên thôi.”
Mọi người đều gật đầu.
Là con trai lớn trong nhà, cậu cả nói: “Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.
Thức cả một đêm rồi, chắc là cũng không chịu nổi nữa. Tỉnh lại là tốt
rồi, tốt rồi!”
Thẩm Thất cũng nói: “Ừm, chúng ta đi nghỉ thôi. Bà ngoại đã ổn định lại
rồi, hơn nữa tâm trạng của bà cũng rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì
đâu.”
Sau khi nghe xong, mọi người mới từ từ giải tán, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi.
Về đến phòng, Hạ Nhật Ninh liền nhẹ nhàng ôm chầm lấy Thẩm Thất từ phía sau.
Thẩm Thất nhẹ nhàng tựa người vào cơ thể của Hạ Nhật Ninh, cô khẽ nói:
“Nhật Ninh, em xin lỗi, vì chuyện của bà ngoại mà lễ cưới của chúng ta
chắc lại phải hoãn lại rồi.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng lắc đầu: “Người nên nói xin lỗi là anh mới đúng.
Tiểu Thất, anh biết em luôn tiếc nuối về chuyện này, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Thẩm Thất chỉ mỉm cười, cô đổi chủ để: “Sùng Minh đi đâu rồi nhỉ?”
Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng híp lại, hắn yên lặng một lúc
rồi mới nói: “Đến nơi anh ấy cần đến. Ai cũng có chuyện mà bản thân
không muốn đối mặt nhưng vẫn phải đối mặt. Không một ai có thể thoát
được. Chúng ta sẽ dùng lời chúc phúc để bảo vệ anh ấy.”
Ánh mắt của Thẩm Thất lóe lên, dường như cô đã hiểu ra chuyện gì rồi.
Sùng Minh là một người đàn ông mang theo rất nhiều bí mật trên người.
Cho dù là Hạ Nhật Ninh thì cũng chỉ biết được những thứ bề nổi mà thôi.
Một người đàn ông khiến cho rất nhiều quốc gia trên thế giới vừa nghe đã sợ mất mật, một người đàn ông hành tung bí ấn, thủ đoạn độc ác, hắn chỉ tỏa ra một chút ấm áp khi đứng trước mặt bọn họ mà thôi.
Mùi máu tanh đã giấu sâu trong tâm hồn hắn được hình thành từ những đống thi thể chồng chất.
Không ai biết được, lần này, sự quay lại của Sùng Minh sẽ mang đến hậu quả như thế nào.
Hạ Nhật Ninh nói đúng.
Đó đều là những chuyện mà sớm muộn gì Sùng Minh cũng phải đối mặt.
Hắn không thể nào trốn tránh được.
Lúc này, Sùng Minh không có cách nào để chạy trốn nữa.
Lúc bước lên mảnh đất kia, Sùng Minh đã cảm nhận được sự ngang ngược
trong máu của mình, sát ý và sự khát khao với máu tươi bị áp chế rất lâu rồi lại được thức tỉnh.
Ánh mắt của hắn dường như mang theo một tia máu.
Đây là nơi mà hắn đã rửa tay gác kiếm để bắt đầu lại cuộc sống, cũng là hồi ức mà hắn không muốn nhớ tới nhất.
Ở đây, không có đạo lý làm người, không có tình cảm, không có nhân tính, cũng không có đúng sai.
Chỉ có giết, giết, giết, chết chóc vô tận.
Chỉ có người đứng vững thì mới có tư cách sống sót.
Nếu không thì sẽ chỉ biến thành thức ăn cho đối phương mà thôi.
Vừa trở về chỗ này, Sùng Minh đã lập tức bị người khác phát hiện.
Khi Sùng Minh đang đứng dưới chân núi, đã có rất nhiều người xuất hiện trước mặt hắn, bày sẵn thế trận để đón địch.
Sùng Minh cứ đứng mãi ở đó, hắn chầm chậm giơ hai tay lên rồi nói: “Các
người không cần phải căng thẳng như thế, lần này tôi đến không phải để
giết người.”
Nói xong câu đó, Sùng Minh lại tiếp tục: “Lúc tiếp nhận địa bàn của ba
mình, tôi chưa hề tiến hành tàn sát chỗ này. Trước đây không, bây giờ
đương nhiên cũng sẽ không. Vì vậy, tôi muốn gặp đại ca của các người.
Tôi có chuyện muốn nói với hắn.”
Đám người này lập tức thì thầm với nhau, ánh mắt vẫn tràn đầy sự cảnh giác.
Không còn cách nào khác, Sùng Mình đúng là quá đáng sợ!
Nhiều người liên tục truy sát như thế mà không thể nào sờ được đến đuôi của hắn.
Bây giờ hắn chủ động dâng mình đến cửa, sao bọn họ không sợ được chứ?
Sùng Minh khoát tay, đám người kia sợ đến mức đồng loạt giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng về phía hắn.
Sùng Minh cười một cách châm biếm, hắn búng ngón tay, mấy tay súng mai phục phía sau đám người kia lập tức đứng dậy rời đi.
Đám người kia đều sợ đến mức mặt vàng như đất.
Nếu như Sùng Minh muốn giết bọn họ, thì bọn họ đã nằm trên mặt đất từ lâu rồi.
Bây giờ, không có ai dám nghi ngờ sự chính xác trong câu nói này của Sùng Minh nữa.
Bởi vì, Sùng Minh thực sự có đủ năng lực và thực lực để làm chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT