"A!"

Tô Thanh Loan đột nhiên che miệng, hét lên.

"Tiểu thư sao vậy?" Phía sau, Hỉ Nhi hỏi.

Tô Thanh Loan chớp mắt, bên trong tràn ngập không thể tin được.

Chẳng lẽ biểu ca thật sự to gan đến mức qua mặt cô mẫu, đổi tử cổ và mẫu cổ?

"Tiểu thư?" Hỉ Nhi lại gọi.

"Ngươi lập tức thay ta đi làm một chuyện." Tô Thanh Loang bỗng bắt lấy tay Hỉ Nhi, "Không phải ngươi nói Nguyên Bảo bên cạnh thiếu gia gần đây thân thiết với Thu Ảnh bên cạnh lão gia sao? Ngươi lập tức đi kêu Thu Ảnh thay ta hỏi Nguyên Bảo một chuyện!"

...

Mưa cuối cùng cũng dừng.

Tuy Triệu Húc có khi ho khan, nhưng vẫn nói đến chuyện từ biệt với Tô Chiếu và Tô lão gia tử.

Tô Chiếu và Tô lão gia tử tuy có lòng giữ lại, nhưng cũng sợ thể hiện quá rõ ràng, sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Cuối cùng, họ chỉ nói ba ngày sau, trên sông Lưu Tô ngoài thành Giang Nam có hội đèn lồng, bảo Triệu Húc chờ hội đèn lồng kết thúc rồi đi.

Tô Chiếu và Tô lão gia tử quá nhiệt tình, Triệu Húc không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi Triệu Húc đồng ý, Tô lão gia tử đi nói với Tô Thanh Loan, nàng ta chỉ có thời gian ba ngày.

"Gia gia yên tâm, Thanh Loan đã có kế hoạch."

Tô Thanh Loan nghe xong, nheo mắt, đáp.

...

Hôm nay, Vân Trân từ phòng bếp đi ra, đưa thuốc cho Triệu Húc.

Khi đi ngang hoa viên, nàng đụng phải Tô Thanh Loan.

Vân Trân nhìn nàng ta một cái, định đi vòng qua.

Nhưng ngay lúc này, Tô Thanh Loan lại lên tiếng.

"Ta có lời muốn nói với ngươi.

Vân Trân hơi sửng sốt, nhưng không dừng bước.

"Về nguyên nhân biểu ca bệnh lâu như vậy vẫn không khỏi..."

Vân Trân lập tức dừng bước, nhìn nàng ta.

"Ta biết chuyện ngươi và biểu ca bị cô mẫu hạ tình nhân cổ."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vân Trân lập tức thay đổi.

...

Triệu Húc còn ở thư phòng chờ Vân Trân.

Mỗi ngày vào lúc này, Vân Trân đều sẽ mang thuốc đắng muốn chết tới.

Nhưng hôm nay, thời gian đã qua, vẫn không thấy Vân Trân đâu.

Triệu Húc không khỏi lo lắng.

Ngay thời điểm hắn định đi tìm nàng, Tô Thanh Loan tới.

Nhìn thấy Tô Thanh Loan, nét mặt Triệu Húc cứng đờ.

"Biểu ca." Tô Thanh Loan nhìn hắn, thái độ rất tự nhiên.

"Thanh Loan biểu muội có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì quan trọng, ta đây đi trước."

"Biểu ca!" Tô Thanh Loan quýnh lên, muốn kéo tay hắn.

Nhưng tay nàng ta còn chưa đụng tới Triệu Húc, Triệu Húc bỗng lui về sau hai bước, giống như tránh né rắn rết.

Tay Tô Thanh Loan dừng ở không trung, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Húc cũng không định an ủi nàng ta, chỉ gật đầu, liền muốn rời đi.

"Biểu ca, muội đã biết chuyện tình nhân cổ, hơn nữa còn biết huynh gạt cô mẫu, lén đổi tình nhân cổ!" Lời Tô Thanh Loan nói như trường kiếm, thành công giữ chân Triệu Húc.

Nhìn phản ứng của Triệu Húc, Tô Thanh Loan cuối cùng cũng dám khẳng định suy đoán của mình.

"Muội muốn thế nào?" Lúc này, Triệu Húc xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta.

Tô Thanh Loan sửng sốt.

Đây không giống điều nàng ta mong muốn.

Nàng ta vốn cho rằng, ngay khi biết sự việc bại lộ, Triệu Húc sẽ khiếp sợ, sẽ kinh hoảng, sẽ bảo nàng đừng nói...

Nàng ta nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại không đoán được tình huống như bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play