Thì ra đây là nơi nuôi ra Tô trắc phi như vậy.

Vân Trân vừa nhìn vừa tưởng tượng ra cảnh năm đó.

Bên cửa sổ có thêu phẩm thêu được một nửa.

Nhìn đường may...

Xem ra Tô trắc phi thời thiếu nữ thường dựa vào cửa sổ, vừa thêu vừa ngắm cảnh bên ngoài. Mà từ hướng cửa sổ nhìn ra, trùng hợp là cổng lớn của Tô gia.

Đường may có chút hoảng loạn, có lẽ người thêu nó, tâm sư sớm đã bay ra ngoài.

Trong khuê lâu của Tô trắc phi có rất nhiều đồ, nhưng không phải là thêu phẩm của nữ tử, mà là sách.

Vòng qua bình phong bách điểu triều phượng tinh mỹ, phía sau là một phòng sách.

Đủ loại sách, sách gì cũng có...

"Muội nghe cha nói, trước đây cô mẫu rất thích ở nơi này, đôi khi ngẩn ngơ cả một ngày. Sinh thần mỗi năm, gia gia và cha muốn tặng lễ vật cho người, người không giống những nữ tử khác muốn trang sức. Thứ cô mẫu muốn đều là sách, đủ loại sách..." Lúc này, Tô Thanh Loan đỏ mặt nhỏ, "Lúc muội còn nhỏ cũng thường xuyên trốn tới đây đọc sách cô mẫu để lại. Cứ như vậy, ngày qua ngày..."

"Tiểu thư nhà nô tỳ rất thích ở đây." Nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Loan lên tiếng, "Ngoại trừ đọc sách, tiểu thư còn hỗ trợ chăm sóc hoa cỏ trong phòng. Hoa cỏ ở cả nơi này, trước kia đều do tiểu thư chăm sóc."

Từ sau khi bị Tô trắc phi đánh, Hỉ Nhi không còn đi theo hầu hạ Tô Thanh Loan nữa. Hiện giờ, bên cạnh Tô Thanh Loan đã đổi nha hoàn khác.

"Ngươi, ngươi đừng nói như vậy..." Tô Thanh Loan oán trách nhìn nha hoàn, sau đó lại nhìn Triệu Húc, "Thật ra Thanh Loan cũng chỉ làm việc trong khả năng. Đa số thời gian, cũng là hạ nhân chiếu cố."

"Thanh Loan biểu muội có lòng." Triệu Húc gật đầu với Tô Thanh Loan. Nói xong, hắn lại nói với Vân Trân, "Chúng ta đi xuống đi."

...

Giữa tháng mười một, tiệc mừng thọ của lão gia tử Tô gia cuối cùng cũng bắt đầu.

Hôm nay, Tô phủ vô cùng náo nhiệt.

Sau khi Vân Trân hồi kinh, từng tham dự hai lần tiệc mừng thọ của Ninh Vương. Trong đó có một lần là đại thọ bốn mươi, nhưng nàng lại cảm thấy, đại thọ bốn mươi của Ninh Vương cũng không bằng tiệc mừng thọ của Tô lão gia tử.

Hôm nay, ngay cả bên ngoài Tô phủ, trên cửa các cửa hàng đều dán đầy chữ thọ. Sau này Vân Trân mới biết, thì ra trong thành Giang Nam, có hơn phân nửa cửa hàng đều thuộc Tô gia, mà một nửa còn lại cũng có thiên ti vạn lũ liên quan tới Tô gia.

Ngoại trừ phố lớn ngõ nhỏ dán đầy chữ thọ, phàm là người của cửa hàng Tô gia đều phát tiền thưởng. Mọi người được tiền thưởng đều tới Tô gia chúc mừng Tô lão gia tử.

Chỉ là người quá nhiều, Tô lão gia tử sao có thể tiếp kiến hết?

"Tô gia đúng là danh tác." Nhìn người mừng thọ nối liền không dứt, Nguyên Bảo không nhịn được mà thì thầm bên tai Vân Trân, "Trân Nhi, ngươi biết không? Nghe nói từ đầu tháng Tô gia đã phát cháo cho người nghèo khổ ở chùa miếu ngoại ô. Tô gia thật sự có tiền."

"Đúng vậy." Vân Trân nhìn người tới người lui trước mặt, gật đầu.

Nếu Tô gia chỉ "Giàu", khẳng định không thể duy trì lâu như vậy.

Hẳn còn có thanh danh tốt.

Xây cầu lót đường, phát cháo làm việc thiện.

Đều không thể thiếu được.

"Quận thủ đại nhân Giang Nam đến!" Đúng lúc này, bên người có người thông báo.

Tô Chiếu lập tức dẫn tử đệ Tô gia ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play