Triệu Húc nói xong, Vân Trân đột nhiên đỏ mặt.

Bởi vì nàng đột nhiên nhận ra, cảnh tượng mình và Triệu Húc vừa trao đổi "lễ vật" rất giống đôi tình nhân đang trao đổi tín vật cho nhau.

Không sai, chính là tín vật đính ước.

Tuy nàng không biết bản thân vì sao bỗng dưng liên tưởng như vậy, nhưng một khi đã có suy nghĩ này, nàng liền cảm thấy căng thẳng, không được tự nhiên.

Nàng "nhìn" Triệu Húc từ lúc nhỏ tới trưởng thành, tuổi tâm lý của nàng lớn hơn hắn một ít... Nàng sao có thể cùng "hài tử" "nhỏ tuổi" hơn nàng có liên tưởng như vậy?

Không không không!

Vân Trân vội phẩy tay.

Nàng không thể "cầm thú" như thế!

"Trân Nhi, ngươi nóng lắm sao?" Triệu Húc hỏi.

Vân Trân quay đầu, phát hiện Triệu Húc đang nhìn mình.

Gương mặt này ngày thường còn mang theo chút tính trẻ con, bây giờ đột nhiên nhìn lại, thế mà có vài phần mị lực thuộc về nam nhân thành niên.

"Nô tỳ..."

Đáng chết!

"Được rồi, thiếu gia ngài cần phải đi, nô tỳ chỉ tiễn ngài tới đây thôi!"

Vân Trân nhanh chóng nói xong, sau đó xoay người đi về phía cổng thành.

Nàng đi chưa được mấy bước, đã bị Triệu Húc cưỡi ngựa từ phía sau đuổi theo, duỗi tay ra kéo nàng vào lòng. Nàng ngây ra một lúc, giọng nói trầm thấp của Triệu Húc vang lên bên tai: "Để ta tiễn ngươi một đoạn đi."

Dứt lời, Vân Trân không nhúc nhích.

Sau đó, Triệu Húc cưỡi ngựa ôm nàng, đưa nàng về trước cổng thành.

Thời điểm xuống ngựa, Vân Trân phát hiện eo bị tay Triệu Húc ôm vòng lấy.

Nàng quay đầu, đụng phải ánh mắt đen nhánh lại thâm trầm.

Thấy nàng nghi hoặc nhìn qua, Triệu Húc không chỉ không buông tay, ngược lại còn dùng sức ôm.

Giờ khắc này, hắn thật sự muốn mặc kệ tất cả, cứ như vậy đưa nàng tới Bính Châu.

Nhưng đồng thời hắn cũng rất rõ, hắn không thể làm thế.

"Thiếu gia?"

Vân Trân nhìn hắn.

Triệu Húc hoàn hồn, giơ tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Bảo vệ chính mình thật tốt."

"Thiếu gia cũng đi đường cẩn thận."

...

Vân Trân đứng trước xe ngựa, nhìn Triệu Húc rời đi.

Mãi đến khi thân ảnh Triệu Húc biến mất khỏi quan đạo nơi xa.

"Không bỏ được à?"

Lúc này, màn xe vén lên, Liễu Minh Cẩn dựa vào cửa sổ, ánh mắt hài hước nhìn nàng.

Vân Trân không để ý tới vẻ trêu chọc của hắn, bình tĩnh mà ngẩng đầu: "Vừa rồi, đa tạ Liễu công tử trượng nghĩa hộ trợ. Ân tình này, Trân Nhi ghi nhớ. Hiện tại, Trân Nhi đã gặp được người mình muốn gặp, cho nên không nhọc lòng công tử nữa. Hẹn gặp lại."

Dứt lời, nàng liền nâng bước đi về phía cổng thành.

"A! Ngươi muốn tự trở về sao? Khi nãy ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, thật sự không có ý gì khác... Ngươi vẫn là lên đi, cùng lắm thì ta không nhắc đến thiếu gia nhà ngươi nữa..."

Thấy nàng phải đi, Liễu Minh Cẩn vội bảo xa phu cho xe ngựa đuổi theo, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, giải thích.

Lúc này, Vân Trân dừng lại, xoay đầu, nhìn chằm chằm hắn.

Liễu Minh Cẩn giơ một tay lên: "Ta thề."

Vân Trân thấy vậy, vừa lòng gật đầu.

Liễu Minh Cẩn vội bảo xa phu đỡ nàng lên.

Chờ Vân Trân lên xe ngựa, Liễu Minh Cẩn liền dùng ánh mắt tò mò mà nhìn nàng.

"Ta nói ngươi nha, thật đúng là không giống nha hoàn. Những nha hoàn khác nào có ai khó tính như ngươi?"

Vân Trân nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Ta và công tử quen nhau, cũng không phải lấy thân phận nha hoàn Ninh Vương phủ, mà là bá tánh bình thường của Vân Hán Quốc. Nếu Liễu công tử tới Ninh Vương phủ làm khác, ta đây đương nhiên chính là nha hoàn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play