Mẫu thân Thác Bạt Diên là một vũ cơ, trong đám phi tần đông đảo của Hãn vương, thậm chí một cái thiếp bà cũng không bằng.
Bởi vì thân phận quá thấp, cho dù bà sinh cho Hãn vương hai vị Hoàng tử, thì vị phần vẫn đê tiện như cũ. Khi còn bé Thác Bạt Diên không hiểu, rõ ràng cùng là hài tử của phụ hãn, nhưng những người khác lại không hề tôn trọng, thậm chí cả phụ hãn cũng không quan tâm hai huynh đệ hắn.
Cho đến một ngày, Thái hậu chợt nhớ tới hai Hoàng tôn không thể mãi nuôi dưỡng bên người một vũ cơ xuất thân đê tiện, liền sai người đút cho mẫu thân hắn một chén rượu độc.
Năm đó hắn bảy tuổi. Đệ đệ bốn tuổi.
Rõ ràng hắn cũng ngây thơ không rõ thế sự, nhưng đã biết lấy tay che đi đôi mắt đệ đệ, không cho đệ đệ nhìn. Nhưng như vậy, ánh mắt của hắn chẳng ai che. Hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân phát độc, thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử.
Dáng vẻ mẫu thân chết không nhắm mắt, vĩnh viễn khắc sâu vào đầu Thác Bạt Diên.
Hắn cùng đệ đệ bị mang vào vương đình, an bài trong một cung điện nhỏ, cả hai an phận thủ thường, mỗi ngày ăn những đồ ăn đã bị nô bộc cắt xén, mặc những bộ quần áo không che phủ được tay chân thì cung nhân mới đổi giúp bọn hắn.
Nhưng dù hai huynh đệ bọn hắn cẩn thận từng chút, đệ đệ vẫn vì không cẩn thận đạp trúng con mèo Ba Tư của Lưu Mỹ nhân mà bị bắt lại giáo huấn.
Thác Bạt Diên lạy Lưu Mỹ nhân vô số lần, lạy đến mức vỡ cả trán, Lưu Mỹ nhân mới bằng lòng thả đệ đệ. Đại khái là vì kinh sợ quá độ, xế chiều hôm đó đệ đệ sốt cao, Thác Bạt Diên chạy đến cung Thái hậu cầu cứu, nhưng cung nhân truyền lời không xem hắn ra gì, dùng một câu 'Thái hậu đang nghỉ trưa' đuổi hắn đi.
Hắn trở về luống cuống tay chân không biết phải làm gì với đệ đệ đang sốt cao, chỉ biết ôm đệ đệ thì thầm không ngừng, nghe đệ đệ thần chí không rõ gọi ca ca.
Thác Bạt Diên ôm đệ đệ khóc, lúc đó hắn thật hy vọng có một người cường đại đến giúp bọn hắn.
Nhưng ai sẽ đến giúp bọn hắn? Không ai cả!
Lúc ấy Thác Bạt Diên không biết, đêm đó hắn ôm đệ đệ, là lần cuối cùng được nghe thanh âm của đệ ấy.
Đệ đệ Thác Bạt Diên chết rồi. Thân thể nho nhỏ lạnh băng bị các cung nhân cưỡng ép mang đi, cánh tay nhỏ rơi ra khỏi nách cung nhân, theo bước chân cung nhân mà lắc lư vô lực.
Từ ngày đó, Thác Bạt Diên liền biết lau khô nước mắt, ưỡn ngực thẳng lưng, dù khó khăn gian khổ thế nào, hắn cũng tỉnh táo vượt qua.
Trong thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách được tôn trọng. Rồi sẽ có một ngày, hắn khiến những người tổn thương mẫu thân và đệ đệ hắn trả giá gấp mười, gấp trăm lần.
Thác Bạt Diên đã làm được.
Hắn hãm hại Thái hậu thông dâm, để bà thân bại danh liệt, để bà hết đường chối cãi, để các hài tử của bà phỉ nhổ ghét bỏ bà. Mà Hãn vương sợ tiết lộ phong thanh, nên những cung nhân chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng trong cung của bà, một tên cũng không để lại, xử tử sạch.
Lưu Mỹ nhân cùng con mèo kia càng không có kết cục tốt.
Nếu nàng ta thích những con súc sinh này, vậy Thác Bạt Diên liền nhốt nàng cùng với những mãnh thú dưỡng trong cung. Sáng ngày thứ hai, lúc được cung nhân phát hiện, Lưu Mỹ nhân chỉ còn là một tàn thi khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mà con mèo Ba Tư nước lông bóng loáng kia của nàng, trừ chút lông mèo rơi rớt, thi cốt cũng tìm không thấy.
Thác Bạt Diên dùng phương thức của mình đứng vững gót chân trong vương đình, con trai vũ cơ một đường bò lên, bò tới trước mặt phụ hãn của hắn, trở thành đứa con trai được lão yêu thích nhất.
Hắn cho là tranh đấu quyền lợi nhiều năm như vậy đã khiến trái tim hắn cứng rắn như đá, thế gian sẽ không còn thứ gì làm hắn động dung mềm lòng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Cao Nguyệt bị phụ thân vứt bỏ đưa sang Bắc Liêu làm chất tử, từng bước gian nan, khắp nơi chịu đựng khinh bỉ, làm hắn nhớ lại đệ đệ chết sớm ngày xưa.
Cũng là hài tử trong vương thất không được ai che chở, cũng yếu ớt không nơi nương tựa.
Đối với một số kẻ mà nói, chà đạp ức hiếp những người trên thân chảy huyết mạch hoàng thất, sẽ khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng thống khoái, căn bản không quan tâm ngươi có làm chuyện xấu hay không, có tuân quy củ hay không.
Bởi vì thấy được cái bóng của đệ đệ trên người Cao Nguyệt, Thác Bạt Diên nhiều lúc vô tình rồi lại cố ý giúp đỡ hài tử bị vứt bỏ kia.
Thẳng đến khi Võ Uy quân đánh bại An Cách bộ lạc, có người đưa ra ý kiến giết chất tử Lễ triều để quân tâm hả giận. Lúc đó Thác Bạt Diên không có ở Đại Định phủ, lúc trở về vừa nghe nói liền bảo Cao Nguyệt chạy.
Hai người hầu bị hắn lưu lại phủ chất tử bị nghiêm hình khảo vấn, không ai khai ra tung tích Cao Nguyệt. Người hành hình quá phẫn nộ, cảm thấy người hầu này đã không chịu nói, vậy thì từ nay không cần nói nữa, đút thuốc câm cho bọn hắn, đưa xuống chỗ cửu lưu.
Thác Bạt Diên vẫn luôn trộm tìm kiếm Cao Nguyệt, nhưng chỉ lặng lẽ, không dám tạo ra động tĩnh.
Chưa hề nghĩ tới có một ngày, hài tử tự thân khó bảo toàn này sẽ dùng phương thức như vậy báo đáp hắn.
Cao Nguyệt giả vờ quy phục Thác Bạt Chiêu, còn phối hợp với Thác Bạt Chiêu diệt sát sứ đoàn Lễ triều, chỉ vì có thể thuận lý thành chương tới trước mặt Hãn vương ám sát.
Nhưng ám sát cũng chưa phải mục đích cuối cùng của Cao Nguyệt. Chỉ là tìm cách kéo Thác Bạt Chiêu xuống nước, rồi thuận tiện cho Thác Bạt Diên một cơ hội cứu giá trước mặt Hãn vương.
Như vậy mặc kệ Thác Bạt Chiêu có bị trừng phạt hay không, ít nhất Hãn vương sẽ không bao giờ nghi ngờ một nhi tử đã cứu mạng mình.
Chỉ cần Hãn vương không nghi ngờ Thác Bạt Diên, người ngoài có đồn Thác Bạt Diên thông đồng với địch bán nước thế nào cũng vô dụng.
Mà sở dĩ Cao Nguyệt làm những việc này, Thác Bạt Diên chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân:
Cao Nguyệt không muốn sống.
Dù nghe nói sứ đoàn Lễ triều đi vào Bắc Liêu, từ đáy lòng hắn cũng không tin tưởng những người kia sẽ mang hắn về nhà.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đoàn sứ thần Lễ triều đặt chân vào dịch quán, Cao Tấn ở trong phòng xử lý tốt vết thương giúp Tạ Khuynh rồi đi ra, tay trái kẹp thanh trúc, treo lên trên cổ.
Tùy - Uông hai vị đại nhân đi tới nói cho hắn biết hành động của Cao Nguyệt trong đại điện.
"Phải làm sao mới ổn đây?"
Tùy đại nhân đội trên đầu một cái khăn lông ướt để hạ nhiệt, nửa đời này của ông, xem như những ngày thi khoa cử cũng chưa nơm nớp lo sợ như hai ngày nay ở Bắc Liêu, lên lên xuống xuống, muốn sống muốn chết.
"Chất tử hành thích trên điện, có cái tội danh này trên người, chúng ta thắng cũng khó mà mang hắn đi a."
Lúc này Uông đại nhân rất đồng cảm với Tùy đại nhân.
Nghĩ là chỉ tới đi sứ, thuận tiện ở lại làm khách, ai ngờ xém chút bị diệt cả đoàn. Thật vất vả thắng cược, cho là có thể đi về, vị chất tử tiểu điện hạ kia lại bày ra một màn như thế. Đây là không đùa chết bọn họ không cam tâm sao?
Cao Tấn trầm giọng:
"Cuộc gặp gỡ này không phải là thứ chúng ta có thể ngờ tới. Hành động này của hắn cũng là bất đắc dĩ. Bất kể như nào, lần này ta nhất định phải mang hắn về."
Tùy - Uông hai vị đại nhân nhìn nhau, mặc dù họ có thể thông cảm cho hành động của tiểu điện hạ, nhưng người ngài ấy hành thích là Đại vương nước người ta! Người ta không thể nào thả ngài ấy đi được, cho nên người ta chẳng cần lấy cái cớ gì xa xôi nữa, cứ trực tiếp bắt tiểu điện hạ lại là xong.
Cao Tấn bước tới hành lang dịch quán nhìn bầu trời xám xịt, hắn đưa tay tiếp một bông tuyết, nhìn nó hòa tan trong lòng bàn tay.
"Đợi thêm vài ngày."
Ánh mắt Cao Tấn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm giọt nước vừa tan, nắm chặt bàn tay.
Sau khi đuổi hai vị đại nhân đi, Cao Tấn quay người về phòng, trông thấy Tạ Khuynh đang giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, hắn vội vàng đi tới ấn nàng nằm lại.
"Nằm yên. Xương sườn bị gãy còn không an phận."
Tạ Khuynh rửa sạch tro đen và râu ria trên mặt, lộ ra diện mạo ban đầu, chẳng qua chỗ này xanh chỗ kia tím, còn không lành lặn bằng khuôn mặt bôi tro lúc nãy.
"Ui."
Tạ Khuynh động đậy mới thấy đau, nằm dài một lúc lâu cũng không dám nhúc nhích, chậm rãi hít thở một lát, mới hỏi Cao Tấn:
"Thương thế của ngươi sao rồi?"
Cao Tấn thay nàng chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, giơ cánh tay bị treo lên cho Tạ Khuynh nhìn một cái, nói:
"Đỡ hơn nàng một chút."
Tạ Khuynh tức giận lườm hắn một cái, muốn vươn tay đánh nhưng cơ bắp như bị rót chì, căn bản không nhấc lên nổi, hình như khóe miệng cũng bị thương, trên mát hơi ngứa. Tạ Khuynh không khỏi hỏi Cao Tấn:
"Mặt ta bị thương phải không?"
Cao Tấn đang định trả lời, Tạ Khuynh đã tự hỏi tự đáp:
"Được rồi, ngươi không cần nói."
"Vì sao?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh liếc mắt nhìn vết thương trên mặt hắn:
"Ngươi cũng bị đánh thành đầu heo rồi, ta có thể tốt hơn chắc."
Bỗng nhiên Cao Tấn cười, cúi đầu hôn một cái lên mặt Tạ Khuynh, nói:
"Hiện giờ xem như nàng phá tướng rồi, may mắn là gặp được hảo lang quân, có phá tướng ta cũng không chê."
Tạ Khuynh quay đầu tránh né, lòng gào thét:
[ ta cảnh cáo ngươi đừng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. ]
[ may cho ngươi là hiện tại tay chân ta không thể động, bằng không nhất định cho ngươi một bàn tay. ]
[ để ngươi thể nghiệm cái gì là hảo bà nương. ]
Tâm tư Tạ Khuynh lộ rõ không chút ái ngại, Cao Tấn kỳ quái nhìn nàng, hỏi:
"Bây giờ nàng mắng cũng không tránh ta?"
Tạ Khuynh vô tội hỏi:
"Ngươi nói cái gì? Ai mắng ngươi?"
Cao Tấn cạn lời.
Tạ Khuynh đắc ý.
Trải qua chuyện ở trường đấu thú, Tạ Khuynh đã thản nhiên tiếp nhận việc tiếng lòng của mình bị Cao Tấn nghe rõ.
Dù sao nàng có để bụng cũng vô dụng, còn không bằng tiếp nhận, sau đó lợi dụng chỗ tốt này, nên nói cứ nói, nên mắng cứ mắng. Nàng mắng như thế Cao Tấn cũng không có cách, hắn đâu thể trị nàng tội danh: Mắng trẫm trong lòng.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Tạ Khuynh không còn sợ hãi.
Cao Tấn niệm tình trên người nàng có vết thương, không chấp nhặt với nàng. Thấy giường Tạ Khuynh có chỗ trống, hắn nhanh chóng tìm cái gối đầu trực tiếp nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, như có điều suy nghĩ mà chải vuốt mái tóc rối bời của Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh thấy hắn có tâm sự, hỏi:
"Đang nghĩ gì đó?"
Cao Tấn đem sự tình Cao Nguyệt làm nói với Tạ Khuynh, khiến Tạ Khuynh cũng ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên của nàng là:
"Hắn cùng Thác Bạt Diên có quan hệ gì?"
Chuyện Cao Nguyệt ở trên điện mượn danh nghĩa Thác Bạt Chiêu hành thích, nhìn thế nào cũng thấy người được lợi nhất là Thác Bạt Diên, nên Tạ Khuynh mới hỏi câu này.
Cao Tấn lắc đầu: "Không biết. Chờ sau này dẫn hắn về rồi hỏi đi."
Tạ Khuynh nói:
"Hắn ở trên điện hành thích, chắc giờ đã vào thiên lao rồi. Chúng ta còn có thể mang hắn về sao?"
Cao Tấn gật đầu:
"Có thể, chỉ là phải đợi mấy ngày nữa."
Tạ Khuynh không hiểu:
"Tại sao phải đợi?"
Cao Tấn nói:
"Trước khi lẻn vào Bắc Liêu ta đã lưu lại mật chỉ cho phụ thân nàng, để ông đem cánh phía Bắc của Võ Uy quân điều khiển thêm năm dặm hướng về bờ sông, ép thẳng tới chủ doanh An Tây bộ lạc của Bắc Liêu. Bộ lạc An Tây là kho lúa của quân Bắc Liêu, dê bò và rất nhiều binh lực."
Thân thể Tạ Khuynh chấn động, xương sườn bị gãy lại đau nhức, Cao Tấn nhanh chóng ấn nàng về giường:
"Nói chuyện thì cứ nói, nhúc nhích làm gì?"
Tạ Khuynh nằm hỏi:
"Không phải chứ, ngươi tính toán khai chiến với Bắc Liêu hả?"
Cao Tấn lắc đầu:
"Sắp vào đông rồi, bộ lạc An Tây liên quan tới kế sinh nhai của toàn bộ Bắc Liêu, bọn hắn sẽ không đánh với chúng ta lúc này."
"Ngươi chắc chắn?"
Tạ Khuynh biết rõ đánh trận cực khổ. Nếu như đánh để bảo vệ quốc gia thì đó là việc nên làm. Nhưng nếu chỉ vì một người thì không đáng. Bởi vì một khi khai chiến, dù thắng hay thua thì tử thương cũng không chỉ một người.
Cao Tấn nói:
"Nàng nhớ Thác Bạt Trượng không? Lão là thúc thúc của Hãn vương, bị con trai A Thạch Mãng của thủ lĩnh An Tây giết. Nhưng đã vài ngày trôi qua, nàng có thấy lão Hãn vương động tới A Thạch Mãng không? Lão không dám! Bởi vì dê bò của bộ lạc An Tây ảnh hưởng tới toàn bộ khẩu phần lương thực mùa đông của Bắc Liêu."
Bộ lạc An Tây chiếm vai trò quan trọng để Bắc Liêu vượt qua mùa đông, cho nên dù Hãn vương biết A Thạch Mãng giết Thác Bạt Trượng, lão cũng chỉ dám kéo dài thời gian, không dám tạo áp lực để phía An Tây giao người.
Đồng dạng, nếu lúc này Võ Uy quân tới gần bộ lạc An Tây, Bắc Liêu vì bảo toàn An Tây tất nhiên sẽ đưa ra chút thỏa hiệp nhượng bộ.
"Nguyên lai ngươi đã tính toán kỹ."
Tạ Khuynh nói xong, thấy bộ dạng Cao Tấn vẫn tâm sự nặng nề, lại hỏi:
"Vậy sao nhìn ngươi vẫn như rất lo lắng?"
Cao Tấn thở dài một tiếng:
"Ta lo là mấy ngày nay... Cao Nguyệt ở trong thiên lao, nếu có người không chịu nổi muốn xử lý hắn, vậy chúng ta ở ngoài phải bó tay."
"..."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thiên lao Bắc Liêu.
Cao Nguyệt ôm đầu gối ngồi trên cái giường lạnh băng trong nhà lao, trên cao góc nhà tù có một cái song sắt nhỏ, có thể trông thấy từng mảnh bông tuyết từ đó bay xuống. Chẳng qua không đợi đáp đất, bông tuyết đã hòa tan giữa không trung.
Bên ngoài có tuyết rơi.
Cao Nguyệt còn nhớ rõ lúc hắn vừa tới Bắc Liêu, cũng là vào lúc tuyết đầu mùa thế này, gió thổi lạnh thấu xương.
Bất quá Cao Nguyệt của bây giờ đã không còn là Cao Nguyệt ngày xưa.
Ngày xưa hắn sợ muốn chết, hiện tại... Chết hắn cũng không sợ.
Cao Nguyệt tự xưng là hiệp khách, hắn dùng lực lượng của mình bảo hộ người mà hắn muốn bảo hộ, báo đáp người mà hắn muốn báo đáp. Người hắn hận đã qua đời, người hắn yêu thương không có, cả cuộc đời ngắn ngủi này hắn không còn gì tiếc nuối.
Chết được rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên khóa phòng giam của Cao Nguyệt truyền tới tiếng động, cửa bị mở ra từ bên ngoài, hai ngục tốt hung thần ác sát thô lỗ kéo Cao Nguyệt không chút phản kháng ra khỏi nhà tù.
Lúc trông thấy Thác Bạt Chiêu, Cao Nguyệt không có chút bất ngờ nào.
Thác Bạt Chiêu cười lạnh sai người cột Cao Nguyệt lên giá hành hình. Hắn đứng trước đống hình cụ lựa chọn nửa ngày, cuối cùng lấy ra một cây bàn ủi, cầm tới lò lửa đốt, vừa đốt vừa nói:
"Thực sự là không ngờ tới, ta sẽ bị một tiểu tử như ngươi trêu đùa! Nói ta nghe xem, ai sai sử ngươi, sai sử thế nào, thành thật khai báo đi, nếu không lát nữa ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ."
Cao Nguyệt phối hợp bị trói, dựa lưng lên giá hành hình, hỏi:
"Ta nói thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Thác Bạt Chiêu quay đầu nhe răng cười:
"Ngươi đoán xem?"
Cao Nguyệt hững hờ nói:
"Nếu nói hay không cũng như nhau, ta cần gì phải nói."
Thác Bạt Chiêu gảy gảy cây bàn ủi trong lò lửa:
"Nói, có thể chịu khổ ít một chút. Không nói... Hừ hừ."
Cao Nguyệt liếc mắt sang lò lửa một cái, hỏi:
"Nói thế nào ta cũng là chất tử Lễ triều, bây giờ sứ đoàn Lễ triều còn đang ở Bắc Liêu, ngươi cứ động thủ với ta như vậy, không tốt a?"
Bỗng dưng Thác Bạt Chiêu cười điên cuồng:
"Tiểu tử này ngươi cho rằng sứ đoàn Lễ triều kia thật sự tới cứu ngươi sao? Đừng có ngây thơ."
"Hôm nay bọn hắn liều mạng đâu phải vì ngươi, là vì mạng sống của chính bọn hắn. Bọn hắn biết, nếu nói không cứu ngươi thì Bắc Liêu cũng sẽ không bỏ qua! Những người kia đã sớm biết ngươi đang ở Bắc Liêu, nhưng bọn hắn đưa Thác Bạt Diên về nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng nhắc tới ngươi nửa chữ trước mặt Hãn vương."
"Nghĩ đi, ngươi đối với bọn hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nói không chừng ngươi chết rồi còn tốt hơn."
Cao Nguyệt trầm mặc.
Dù trong lòng hắn đã sớm nghĩ tới điều đó, nhưng nghe từ miệng kẻ khác vẫn thật châm chọc.
Thác Bạt Chiêu thấy hắn im lặng, tiếp tục nói:
"Cho nên, hiện tại ngươi còn cảm thấy sứ đoàn có mặt ở đây sẽ khác đi sao? Hahahahaha."
Cao Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát nhắm mắt chịu đựng, trong lòng thầm quyết định, nếu lát nữa không chịu nổi, hắn sẽ cắn lưỡi chết cho sạch sẽ.
Rất nhanh Thác Bạt Diên đã nung đỏ bàn ủi, hắn giơ lên trước mặt Cao Nguyệt. Bây giờ hắn hận thiếu niên nhìn thì nhu thuận này thấu xương, vì hành động của Cao Nguyệt mà hắn bị toàn bộ Bắc Liêu chê cười. Ngược lại Thác Bạt Diên có công cứu giá lập tức khiến người ta quên sạch việc thông đồng với Lễ triều.
Trận đấu hôm nay Thác Bạt Chiêu thua triệt để, mà hết thảy đều là do tiểu tử đáng chết này gây ra.
Trong đôi mắt tàn nhẫn phản chiếu ảnh ngược của bàn ủi nung đỏ, mắt thấy phải ấn lên người Cao Nguyệt, đột nhiên từ bên ngoài phóng tới một mũi tên, bắn xuyên qua cổ tay Thác Bạt Chiêu, cây bàn ủi rơi trên mặt đất.
Thác Bạt Chiêu nắm lấy cổ tay kêu thảm thiết, lúc lui về sau không chú ý dưới chân, bị thứ gì đó vướng phải, mông đập lên bàn ủi vừa nung đỏ. Thác Bạt Chiêu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết cơ hồ bật tung nóc thiên lao:
"A -------------"
Cao Nguyệt mở to mắt nhìn Thác Bạt Chiêu gậy ông đập lưng ông ngồi lên cây bàn ủi, nhịn không được cười ha hả.
Thác Bạt Diên cầm cung tiễn đi vào phòng hành hình của thiên lao, nhìn lướt qua Thác Bạt Chiêu đau đớn chật vật lăn lộn trên đất, cho người thả Cao Nguyệt ra khỏi giá hành hình, hạ lệnh:
"Đưa hắn về nhà tù. Không có mệnh lệnh của Hãn vương và ta, ai cũng không được thẩm vấn hắn."
Cao Nguyệt cứ như vậy được đưa về.
Thác Bạt Chiêu được thủ hạ đỡ dậy, hắn rống to về phía Thác Bạt Diên:
"Ngươi điên rồi sao? Dám làm vậy với ta?"
Thác Bạt Diên vứt cây cung trong tay cho thủ hạ đứng sau lưng, cười lạnh nói với Thác Bạt Chiêu:
"Hãn vương hiện tại mang bệnh đang hôn mê, trước lúc hôn mê đã nói với ta, chờ tỉnh lại sẽ tìm Nhị huynh nói chuyện, hỏi kỹ càng chuyện huynh an bài thích khách."
Nói xong, Thác Bạt Diên không để ý Thác Bạt Chiêu phía sau vô năng sủa loạn, thản nhiên rời đi.
Mà trong thiên lao có người của Thác Bạt Diên trông coi, trừ phi Thác Bạt Chiêu nổi binh, nếu không chỉ có thể để mặc Cao Nguyệt an ổn ở lại phòng giam, không thể động chạm gì được.
Thác Bạt Chiêu ghi sâu thù này vào lòng, Thác Bạt Diên có thể che chở tiểu tử kia nhất thời, chẳng lẽ còn có thể che chở cả đời, Thác Bạt Chiêu sẽ luôn có cơ hội xử lý tiểu tử kia.
Nhưng sự thật chứng minh, nếu hôm nay Thác Bạt Chiêu quyết 'được ăn cả ngã về không' phát động binh biến thiên lao, đánh một trận với người của Thác Bạt Diên, thì mới có thể ra tay tàn nhẫn với Cao Nguyệt. Thác Bạt Chiêu không biết, qua đêm nay, hắn chẳng còn cơ hội nào nữa.
Bởi vì ba ngày sau đó, mười vạn đại quân Võ Uy quân của Lễ triều, đã tập trung ở bờ sông Ngộ Thủy, nhắm thẳng vào bộ lạc An Tây, tuyên bố nếu không giao ra Cao Nguyệt, mười vạn đại quân sẽ lập tức qua sông.