Màn đêm lại buông xuống, chín Chuẩn Thánh đến từ khắp nơi tề tựu một chỗ, đứng trên một đỉnh núi.
“Tính niên luân thì bà ta cũng nên độ kiếp rồi, sao vẫn không thấy dấu hiệu gì nhỉ?”, Lôi Chấn Vương trầm ngâm nhìn về chủ thành U Đô: “Lẽ nào bà ta lại tìm được linh đan linh dược bổ sung thọ nguyên nữa?”
“Hơn ba nghìn tuổi rồi, linh dược nghịch thiên hơn nữa cũng vô dụng”, Viêm Huyền Vương lạnh lùng nói.
“Thọ nguyên của bà ta cùng lắm cũng chỉ là mười năm, nếu không độ kiếp thì không còn cơ hội nữa”, Lộc Dã Vương lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi.
“Hiếm khi tụ tập cùng nhau, chi bằng chúng ta vào xem thế nào”, Địa Long Vương để lộ hàm răng trắng âm u ra.
“Muốn đi thì ngươi đi một mình, bản vương không muốn động đến bà ta lúc này”, La Sát Vương cười u ám.
“La Sát đạo hữu nói sai rồi”, Thiên Long Vương cười nhạt: “Nếu bà ta tiến cấp đến Thánh Nhân thì không phải chuyện tốt đối với chúng ta đâu, không bằng chín người chúng ta cùng đi vào xem, cho dù có chuyện gì, Chu Tước Tinh chỉ có hai Chuẩn Thánh, chúng ta có đến chín Chuẩn Thánh, chẳng lẽ vẫn sợ bà ta?”
“Người sợ là các ngươi thì có!”, trong mắt Giao Long Vương đầy vẻ bỡn cợt: “Trăm nghìn năm nay, Thanh Long Tinh của ngươi có quan hệ xấu nhất với Chu Tước Tinh, nếu bà ta tiến cấp đến Thánh Nhân thì thế lực phải xử lý đầu tiên chắc chắn sẽ là Thanh Long Tinh”.