Lời còn chưa dứt, bọn chúng ngược lại lại ngưỡng mộ Ngải Tử Lam, vui tươi hớn hở, dõng dạc nói: “Ngược lại, bọn ta vẫn còn cơ hội, nghe nói bây giờ rất nhiều tỷ tỷ thích những trịnh đài trẻ trung như chúng mình.”
Đoàn Hồng Huyên mặt sầm lại, ánh mắt lạnh lùng quét tới đám nam sinh không biết sống chết kia.
Vắt mũi còn chưa sạch, lại dám mơ ước người con gái của hắn. Không biết sống chết là gì.
Mà Ngải Bên này cũng không khá hơn, nét mặt nhanh chóng u ám, so với đám trịnh đài hôi sữa này, cô vẫn thích một Đoàn Hồng Huyên trưởng thành và lạnh lùng hơn.
Nơi đặc sắc nhất của phố ăn vặt sau trường là quán nướng, những gì cần có đều có cả, thịt nướng, tràng nướng, màn thầu nướng….
Ngải Tử Lam không ngờ Đoàn Hồng Huyên lại bình dân như vậy, đưa cô đi ăn những thứ bình dân như này. Buổi trưa hãy còn ăn cơm tây uống rượu vang, tối lại ăn món nướng ven đường. Có thể nói là tận hưởng các loại mỹ vị, khẩu vị không sai chút nào.
Ngải Tử Lam lâu rồi không ăn món nướng, khong phải vì cô coi thường, mà là trọ ở trường cô ăn ở căng tin, ở nhà thì ăn thức ăn dì làm, cực ít ra ngoài ăn.
Quan trong nhất là để tiết kiệm tiền, hoàn toàn không giống một thiên kim quý tộc chút nào, khác biệt hoàn toàn với Ngải Tử Kỳ ăn tiêu xa xỉ cả ngày nhậu nhẹt chơi bời. Đây cũng chính là điều mà Ngải Tử Kỳ coi thường Ngải Tử Lam, cho rằng đó là một nguyên khiến Ngải Tử Lam không sánh được với Ngải Tử Kỳ. Về mặt điều kiện vật chất, Ngải Tử Lam quả thực không sánh được với Ngải Tử Kỳ được nuông chiều kia.
“Ông chủ, cho 10 xiên nướng, 3 xiên tràng nướng, còn nữa” Nếu không phải Đoàn Hồng Huyên một thân tây phục thẳng lượt, còn cả khí chất sạch sẽ kia nữa, có lẽ hắn ta đã muốn hòa nhập hoàn toàn vào bầu không khí con phố này rồi, thành thục gọi từng đồ ăn.
Ông chủ món nướng kia thấy người con trai giày da tây phục đi vào tiểu quán, cũng liền ngây ra, nhưng sau khi thấy anh ta gọi nhiều đồ ăn như vậy, hiển nhiên không thắc mắc gì nữa, vui ra mặt nói to “Có ngay”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT