“Anh bình thường thích những môn thể thao nào?” Đoàn Hồng Huyên sắc mặt như nước, không nhìn ra chút biểu hiện nào.
“Chạy bộ, còn nữa” Ngải Tử Lam vừa nói mấy chữ đột nhiên ngừng lại, có chút nghĩ không ra, cau mày, bộ dáng vắt hết óc ra, có chút giống như luyện tập vật lý thời trung học, may mà vẫn nhớ ra, có chút kích động trả lời, “Còn có bơi lội nữa.”
“Nhớ rất rõ sao?” Đoàn Hồng Huyên đầy ẩn ý trêu chọc, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ. Hắn lúc này giống như một ông thầy bình thường hay nghiêm khắc ít khi cười, thấy học trò đưa ra câu trả lời chính xác, mới hài lòng tươi cười, trong mắt lại hơi lộ ra chút gì đó tán thưởng.
Nhưng mà chưa có hết. Đoàn Hồng Huyên ánh mắt lóe lên, thần sắc có chút bí mật, giọng chậm rãi có vẻ thần bí nói: “Còn một câu hỏi sau cùng nữa.”
Một câu hỏi sau cùng, Ngải Tử Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể xem như được giải thoát rồi, chỉ cần trả lời câu hỏi này nữa thôi.
Còn câu hỏi gì thì cứ đưa ra đi. Trả lời được thì trả lời, không trả lời được thì coi như bỏ đi. Ngải Tử Lam ngược lại không tin Đoàn Hồng Huyên còn có thể phạt gì cô, nhiều nhất là trừ chút tiền lương chứ mấy.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Ngải Tử Lam trong lòng vẫn vì lời nói của anh ta mà không ngừng căng thẳng.
“Anh thích người con gái như thế nào?” Đoàn Hồng Huyên cuối cùng cũng chậm rãi hỏi ra, giọng trầm thấp, mang theo chút gợi cảm cùng mị lực mê người.
Cái gì? Câu hỏi này….
Ngải Tử Lam có chút kinh ngạc, nét mặt ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không lầm, trên tạp chí không có câu hỏi này mà. Ngải Tử Lam nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, vẫn khẳng định không có câu hỏi này.
Huống hồ cô nhớ rất rõ, tất cả các câu hỏi liên quan đến tình cảm, trên đó đều không có. Ngẫm lại cũng đúng, cứ coi như là không có trải nghiệm về tình cảm, cũng vẫn có thể có tình cảm. Nhưng ở đó, ngay cả một câu hỏi cũng không có, có lẽ là bị Đoàn Hồng Huyên cắt đi rồi, ra lệnh cấm phỏng vấn.
Hơn nữa, nếu có câu hỏi như này, Ngải Tử Lam tự nhận định sẽ nhớ rất rõ.
Đoàn Hồng Huyên đây cũng coi như là tìm hiểu, cố tình giăng ra một câu hỏi bẫy, để cho Ngải Tử Lam tự nhảy vào, thật là một con hồ ly giảo hoạt. Ngải Tử Lam có chút khó chịu cảm thán, cũng cảm thấy may mắn vì mình không có sa chân vào.
“Trên tạp chí không có câu hỏi này.” Sau khi nghĩ thông suốt, Ngải Tử Lam dứt khoát trực tiếp nói thẳng ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng về phía Đoàn Hồng Huyên, trong ánh mắt tràn đầy sự đắc ý “tôi đã nhìn thấu cái bẫy của anh rồi nha.”
Muốn kiểm tra cô, chỉ sợ có chút khó khăn. Ngay cả bản thân Ngải Tử Lam cũng không có nhận ra, cô hưng phấn và kích động tới nhường nào. Đây có thể nói là trong mấy lần giao phong cùng Đoàn Hồng Huyên, cô duy nhất hơi chiếm thế thượng phong một lần.
Dường như sớm có dự liệu đối với phản ứng của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên không ngạc nhiên chút nào, mặt không biến sắc, không lộ ra chút gì gọi là thất thế, chỉ ôn tồn nói: “Trên đó quả thực không có.”
Thấy Đoàn Hồng Huyên bình tĩnh như vậy, Ngải Tử Lam cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, nhất định còn có lời nói tiếp theo.
“Có điều” Quả nhiên Đoàn Hồng Huyên liền chuyển, hài hước nhìn cô, một bộ đầy hứng thú, “Em phải nghĩ một chút chứ, sau này anh nên trả lời như thế nào.”
Ngải Tử Lam lúc này mới hiểu được ý của Đoàn Hồng Huyên. Hóa ra trên tạp chí không có, anh ta cũng muốn làm một bài kiểm tra để kiểm tra cô.
Nhưng điều anh ta nói không phải là không có lý.
Lần này trong giới thượng lưu rộ lên tin tức Đoàn Hồng Huyên kết hôn, vấn đề tình cảm nhất định sẽ như con sóng lớn mà theo tới, đã là vấn đề khó tránh khỏi. Xem ra, Đoàn Hồng Huyên cũng không có ý định tránh việc công khai vấn đề tình cảm. Quả thực, bộ dạng như này trốn tránh cũng không phải là cách, ngược lại còn có thể khiến cho người ta chỉ trích.
Có điều….. Vấn đề này lẽ nào không nên hỏi chính bản thân Đoàn Hồng Huyên sao?
Thích kiểu người con gái như thế nào một phần trong quan điểm chọn bạn đời, Ngải Tử Lam tự nhận không hiểu chút gì về quan điểm chọn bạn đời của Đoàn Hồng Huyên. Giống như là đến bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Đoàn Hồng Huyên lại cầu hôn người mới lần đầu quen như cô, mà lại có vẻ như rất thật tâm rất chân thành.
“Câu hỏi này, hay là Đoàn tổng tự mình nghĩ đi.” Ngải Tử Lam vô cùng thành khẩn trả lời, tự đáy lòng không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy có chút chua xót cay đắng.
Câu hỏi này, cô không hề muốn trả lời, trong lòng thậm chí còn dâng lên một sự tức giận, muốn thoát khỏi cái câu hỏi này, đồng thời không muốn nghe câu trả lời của Đoàn Hồng Huyên cho câu hỏi này.
Nếu câu hỏi này, ngay cả Đoàn Hồng Huyên còn không biết, thì cô làm sao mà biết được.
“Em sai rồi.” Đoàn Hồng Huyên lại kiên định lắc lắc đầu, thấp giọng nói, vẻ mặt chắc chắn, ánh mắt sâu thẳm mà ý vị không rõ.
“Câu hỏi này, chỉ em mới có thể trả lời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT