Chương 5: Lần thứ hai gặp lại

“Chị hai, chị đã về” tiếng reo vui của em trai đánh thức Yên Lam. Ánh nắng sớm mai chiếu rọi trên người, nàng chậm rãi mở mắt, “A! Đau người quá!” Yên Lam xoa xoa nhẹ lưng, thì ra nàng đang ngủ trên sofa. Tiểu Triết dẫu sao cũng rất đơn thuần, cứ như vậy tin lời nói dối của chị. Có lẽ, một lời nói dối cũng đủ khiến người ta thỏa mãn hài lòng. Yên Lam nhìn theo bóng em trai đến trường thầm nghĩ. “Thôi chết, bây giờ là mấy giờ rồi”, Yên Lam lấy lại tinh thần, “Thảm rồi, đã trễ như vậy, thế nào cũng sẽ bị quản lí hói đầu quở trách.” Nàng vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng chuẩn bị ra khỏi nhà.

Nàng chỉ là một nhân viên tài vụ, nếu như quản lí vì việc nàng đến muộn mà tức giận thì coi như xong!

“Yên Lam, sao cậu tới trễ vậy? Quản lí có nói khi nào cậu tới thì vào văn phòng tìm ông ta.” Bạn thân cũng là đồng nghiệp Trần Mạt nói.

“Mình biết rồi, lập tức đi đây.” Yên Lam cam chịu đáp.

Một lúc sau, Yên Lam hiên ngang ra bước ra từ văn phòng, trở lại trước bàn làm việc, lặng lẽ tự mình thu dọn đồ đạc. Trần Mạt liền đến gần hỏi “Yên Lam, sao vậy”?

“Mình từ chức rồi.”

“Hả? Vì sao chứ! Yên Lam, không phải hiện giờ cậu đang rất cần tiền chữa bệnh cho em trai sao?”

“Bởi vì…” Yên Lam mắt đỏ hoe, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong văn phòng.

“Quản lí, ông tìm tôi?” Yên Lam đẩy cửa bước vào văn phòng. Người ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, say mê ngắm nhìn Yên Lam.

“Hôm nay đến muộn, có chuyện gì sao?”

“Hôm nay tôi có chút chuyện riêng, xin lỗi, quản lí, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Quản lí nở nụ cười dâm tà, đứng dậy tiến về phía nàng.

“Đừng ngại, bé cưng, nghĩ thế nào về chuyện lần trước hử? Có bằng lòng làm tình nhân của anh không?” Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.

“Quản lí, xin tự trọng!” Yên Lam lùi về sau một bước.

“Tự trọng? Ha ha…Cô tự cho mình thanh cao, không phải muốn đòi tiền sao! Tôi để mắt tới cô đã là vinh hạnh cho cô rồi, lại còn giả bộ cái gì chứ. Nói đi, cô muốn bao nhiêu?” Vừa dứt lời, liền ôm lấy Yên Lam vào trong lòng. “Bốp” một tiếng, “Con đàn bà thối tha, cô dám đánh tôi.” Quản lí gầm lên. “Cô không muốn làm việc hả!?”

“Không cần ông đuổi, tôi từ chức.” Nói xong, nàng liền đi ra cửa.

“Thật không ngờ lão sắc lang ấy lại làm vậy với cậu, vậy sau này cậu làm sao bây giờ đây?” Trần Mạt lo lắng nói.

“Mình cũng không biết nữa, có lẽ, thuyền tới đâu cầu tự nhiên thẳng đi!” Nàng hơi nhếch miệng nói.

Yên Lam vất vả cả ngày, chỉ muốn nhanh chóng tìm việc làm mới. Mấy ngày nay, Yên Lam quay lại Pub chơi đàn vào buổi tối, cũng bởi khoản tiền lượng này, đối với nàng mà nói đúng là vô cùng quan trọng. Nhưng mà đổi lại nàng càng trở nên cẩn thận giữ mình hơn, không hề tùy tiện uống bất cứ thứ gì người khác bưng tới.

******

Đứng ở tầng trệt tập đoàn “Khải Thành”, Yên Lam có chút không tin được mình lại nhận được điện thoại mời đến phỏng vấn. Đây là một công ty rất nổi tiếng, chỉ mới năm năm đã lập tức trở thành một tên tuổi lớn trong thương trường. Tổng giám đốc chắc hẳn cũng là một nhân vật vô cùng nổi trội.

Điều kiện tuyển dụng của họ quả thật rất khắt khe.

Điều kiện được nhận: phải có khả năng ứng biến, nghe nói đọc viết thông thạo tiếng Hoa, Nhật, Hàn, Anh; chuyên ngành thương mại quốc tế, kế toán, thư kí.

Nội dung công tác: xử lý toàn bộ công việc từ lớn tới bé, việc công lẫn việc tư của tổng giảm đốc; phải cùng tổng giám đốc đến tham dự một số buổi tiệc xã giao.

Mức lương: mười vạn, về sau mỗi năm tăng thêm một vạn.

Yên Lam tuyệt không thể phủ nhận nguyên nhân lớn nhất tiếp nhận công việc này là bởi tiền lương cao, vì nàng không đủ tiền chữa bệnh cho Tiểu Triết. Bằng không với điều kiện tuyển dụng cùng với nội dung công tác như vậy, nàng căn bản sẽ không bao giờ để mắt tới. Cái chức thư kí này, thật dễ khiến cho người ta có những suy nghĩ mơ màng viển vông!

Nhìn thấy bên trong thang máy đã chật kín, nàng ảo não giậm chân một cái. Cuộc phỏng vấn hôm nay nhất định không thể đến trễ! Cho nên lúc nhìn thấy bên cạnh có một thang máy chuyên dụng còn trống, Yên Lam không chút do dự đưa tay ấn nút gọi xuống.

Thang máy rất nhanh đã tới, bên trong không có ai cả. Yên Lam vui mừng quá đỗi. Chẳng qua là ông trời cũng giúp nàng hả!

“Chờ một chút.” Giọng nói có chút gấp gáp, Yên Lam nghĩ, có lẽ người kia cũng đang vội giờ, nàng có lòng tốt ấn vào nút “mở cửa”.

Cận Thế Phong bước vào thang máy, nhìn thấy nàng thì ngây ra một lúc. Đúng là nàng, nàng đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đến tìm hắn đòi tiền sao?

Yên Lam nhìn hắn, trong phút chốc quên cả thở. Ngũ quan như tạc khắc, góc cạnh rõ rệt. Hàng lông mày rậm che phủ đôi mắt tinh anh, sống mũi cao, thẳng càng làm nổi bật nét mặt khắc sâu, bờ môi kiên nghị toát lên sự lạnh lùng. Trong một thoáng chốc, nàng chỉ nhìn vào mắt hắn, ánh mắt xanh nhạt, vừa đẹp choáng ngợp theo kiểu cổ điển, lại vừa không chút khoa trương. Chỉ là không hiểu vì sao dáng vẻ của hắn lại mang đến cho nàng một cảm giác rất quen thuộc?

Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng, khóe môi Cận Thế Phong lộ ra một chút mỉa mai. Đúng là một người đàn bà ái mộ hư vinh. Biết hắn giàu có nên muốn bám lấy hắn sao?

Nhận thấy ánh nhìn khinh miệt chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt hắn, Yên Lam liền ý thức được hành động của chính mình, không khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Nàng vẫn biết xấu hổ, phát hiện ra điểm này, Cận Thế Phong khẽ dụi mắt. Mấy ngày nay, không hiểu vì sao hắn luôn nhớ tới người con gái này. Không thể phủ nhận, hắn đối với nàng đúng là nhớ mãi không quên.

Ánh nắng sớm mai đã tràn vào tòa cao ốc văn phòng, cảm giác ấm áp tràn ngập, dễ khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ. Cận Thế Phong vừa ra khỏi văn phòng, thư kí lập tức đuổi kịp. “Tổng giám đốc, đây là danh sách cùng sơ yếu lí lịch của những ứng viên đến phỏng vấn sáng nay, mời tổng giám đốc xem qua.” Cận Thế Phong cầm lấy, tùy tiện giở vài trang, mắt liếc nhanh qua bản danh sách.

Bỗng dưng, ánh nhìn dừng lại trên một phần sơ yếu lí lịch, chăm chú vào một tấm ảnh. Thì ra là nàng đến phỏng vấn. Nhưng nàng không phải chơi đàn dương cầm ở PUB sao? Phải chăng nàng cũng giống như những người con gái khác muốn thử tiếp cận hắn? Nàng rốt cuộc có biết người cùng nàng đêm hôm đó chính là hắn không? Có hứng thú, chơi càng hay hơn.

Cận Thế Phong kìm nén sự tò mò, vẫn giữ vẻ mặt khó đoán, bình thản bước đi như cũ.

Trong phòng khách, Yên Lam mặc trang phục trắng, mái tóc đen được cột cao lên, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm quyến rũ. Nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an, dường như đang rất căng thẳng. Cận Thế Phong nhìn Yên Lam, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

“Người tiếp theo là tiểu thư Yên Lam,” nữ thư kí nói.

Yên Lam đứng dậy từ ghế ngồi, hai tay nắm lấy quai túi xách, “Khải Thành”, tập đoàn thương mại kiệt xuất trong nước, mức lương lại rất cao. Nếu quả thật nàng có thể được nhận vào làm ở đây, vấn đề tiền bạc sẽ không khiến nàng phiền lòng nữa. Với ý nghĩ đó, nàng quả quyết tiến vào trong phòng họp.

Nhìn thấy vị mỹ nhân mỏng manh yếu đuối tựa như gió thổi qua sẽ bay mất này, nữ thư kí oán thầm trong lòng, người con gái như vậy lẽ ra nên ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái, không thích hợp với cuộc chiến lừa gạt chốn công sở.

Bên trong phòng họp rộng lớn, không khí ngột ngạt, xung quanh là những vị chủ quản và quản lí, ai ai cũng đang trong tư thế vô cùng nghiêm túc. Cũng khó trách bọn họ có bộ dạng này, ai đứng trước cấp trên lại chẳng phải chấn chỉnh lại tư thế, hơn nữa tổng giám đốc của bọn họ lại chính là một kiểu người mẫu mực. Ngoài mặt tươi cười như xuân, nhưng tuyệt đối có khả năng sát thương cực lớn.

Chăm chú nhìn khuôn mặt trên sơ yếu lí lịch, Cận Thế Phong thu hẹp con ngươi, nhưng không một ai trong phòng nhận ra.

Yên Lam bước vào phòng họp, không dám ngẩng đầu, rèm mi rủ xuống, tim đập như nổi trống.

“Tiểu thư Yên Lam, mời ngồi” Cận Thế Phong nhìn dáng người trước mắt, không nghĩ tới họ lại gặp nhau nhanh như vậy.

Ngẩng đầu, Yên Lam đã bị người trước mặt làm cho chấn động. Thì ra là hắn, người đi cùng thang máy với nàng lúc nãy. Thì ra hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn Khải Thành, chưa tới ba mươi tuổi đã thành công như vậy, đúng là hiếm có.

Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Yên Lam đối đáp rất trôi chảy, khiến Cận Thế Phong vô cùng hài lòng. Xem ra nàng không phải là một người con gái ái mộ hư vinh. Vậy rốt cuộc nàng muốn thế nào. Cận Thế Phong nghĩ thầm.

“Tiểu thư Yên Lam, ngày mai cô có thể chính thức đi làm.” Cận Thế Phong nói sau khi kết thúc phỏng vấn.

 

Chương 6: Bị cưỡng hôn

“Tổng tài, người gọi tôi?” Yên Lam đẩy cưả bước vào phòng làm việc cuả tổng giám đốc.

Đặt tách cà phê xuống, Cận Thế Phong lấy từ trong ngăn bàn ra một cái hộp gấm xinh xắn, ra hiệu cho Yên Lam tiến lại gần. Hắn cầm lấy cái hộp đi tới trước mặt nàng

“Cầm lấy”

“Cái gì thế ạh?” Yên Lam nhìn hắn đề phòng, chuông báo động trong đầu nàng lập tức vang lên, khiến nàng không dám đưa tay ra nhận lấy.

“Dây chuyền” Khoé miệng Cận Thế Phong nhếch lên thành nụ cười. “Có muốn tôi đeo lên cho cô không?”

Yên Lam nhanh chóng bước luì lại mốt bước. “Tôi không cần. Tôi nghĩ những người phụ nữ cuả tổng tài hẳn là rất muốn được đeo nó lên người”

“Cô có vẻ rất căng thẳng?” Xem chừng, cô đang nghĩ hắn như một con soí, thật thú vị. Đổi lại giống như những người đàn bà kia, hẳn không phải là rất cao hứng sao? Chẳng nhẽ đây là cách “lạt mềm buộc chặt” cuả nàng?

“Không có.” Nàng nhiú mày. “Tổng tài vì sao muốn đưa tôi sợi dây chuyền này?”

Nàng chỉ là thư ký chứ không phải là tình nhân cuả hắn.

“Người đẹp nếu không có quần áo đẹp cùng trang sức đẹp, vậy thì sẽ không được gọi là người phụ nữ xinh đẹp được” Cận Thiếu Phong nói.

“Vâng? Ngài đúng là có hàm ý, tổng tài? Xin thứ lỗi cho tôi tài hèn ít học, không biết ý cuả ngài là gì?” Yên Lam ngờ vực nói.

Cầm lấy tay Yên Lam, Cận Thế Phong liền bỏ hộp gấm vào lòng bàn tay nàng rồi nói tiếp. “Nói đúng ra, đây là món quà nhỏ tôi tặng cho cô, lát nưã hãy đi mua một bộ lễ phục đẹp, tối nay theo tôi tham dự tiệc xã giao. Cũng không nên làm mất mặt tôi! Tối nay, tôi sẽ cho người đến nhà đón cô.”

Yên Lam trợn tròn mắt không nói nổi thành lời. Lý do hắn tặng nàng sợi dây chuyền, chỉ là vì buổi tiệc xã giao tối nay? Vì một buổi tiệc xã giao mà tặng cho thư ký một sợi dây chuyền sao? Không phải chứ? Tuy là hắn có nhiều tiền như vậy, nhưng mà, cứ theo cái kiểu phá hoại gia sản thế này, tập đoàn Khải thành làm sao có khả năng chống đỡ được sự đi xuống? Sẽ sớm sa sút mất?

Cái gọi là tiệc rượu, nói trắng ra chẳng qua chỉ là nơi đàn ông và đàn bà gặp gỡ đấu đá lẫn nhau, chính xác là một buổi xã giao nhàm chán và buồn tẻ.

Trừ việc trên mặt bàn toàn là thức ăn ngon phong phú đa đạng, sặc sỡ muôn màu, xem chừng có khả năng thu hút nàng, thì trong buổi tiệc này không có thứ gì khác khiến Yên Lam có thể nghĩ rằng nó thú vị.

Trên cổ đeo sợi dây chuyền cuả Cận Thế Phong vưà tặng nàng lúc ban chiều, Mặc một bộ váy lễ phục màu đen dài ngang gối, ăn mặc như vậy trong buổi tiệc tuy không có gì đặc biệt nổi bật, cũng không có phong thái chủ nhân của bữa tiệc, nhưng cũng giúp phô bày, tôn lên vẻ đẹp của Yên Lam.

Cận Thế Phong liếc thấy nàng đến, lại vô cùng xinh đẹp thì đáy mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ, nắm lấy tay nàng đặt vào cánh tay mình kéo nàng đi vào bàn. Trong thoáng chốc hai người đã trở thành tâm điểm cuả toàn hội trường.

Sau đó Cận Thế Phong mang theo nàng đi chào hỏi vài lão đại trong kinh doanh, được một lúc thì liền bị một đám tiểu thư con nhà giàu nhiệt tình lôi đi. Tại một bưã tiệc rượu như thế này, Cận Thế Phong dường như phát huy hết vẻ công tử hào hoa phong nhã cuả hắn, có thể khiến cho phần lớn con gái phụ nữ cứ quay xung quanh bên mình.

Lúc này, thu hút moị sự chú ý là Cận đại tổng tài đang cùng con gái độc nhất cuả lão đại Kim Bất Hoán , chủ nhân cuả tập đoàn dẫn đầu về khoa học kỹ thuật, công nghiệp Đài Loan – Kim Dục Nhi khiêu vũ.

Yên Lam một thân rãnh rỗi liền cảm thấy mừng rỡ, nếu khư không có một đám rưồi nhặng đáng ghét kia, nàng nghĩ nàng sẽ rất cao hứng. Vưà từ chối lời mời cuả một người đàn ông trong buổi tiệc, Yên Lam một mình đi đến bàn ăn bên cạnh, cầm lấy cốc nước ép hoa quả uống một ngụm.

“Có thể nhảy với tôi bài này chứ?” Lại thêm một con ruồi nưã rồi, Yên Lam ngẩng đầu lên vưà định khước từ. “Nhưng mà tôi…”

Câu nói còn chưa kịp hoàn tất, đã bị người đến mời nàng – Kim Bất Hoán cắt ngang. “Con gái cuả tôi đã được tổng tài cuả cô mời đi rồi, thư ký Yên có phải là nên sẵn lòng làm bạn nhảy cho tôi không?”

Không đợi Yên Lam đồng ý, Kim Bất Hoán đã kéo nàng vào sàn nhảy.

“Ông..” Yên Lam nghĩ muốn cự tuyệt. “Muốn cự tuyệt sao? Yên thư ký, cô cần phải hiểu rõ rằng, từ chối tôi thì phải trả giá!” Kim Bất Hoán nhìn Yên Lam nói.

Nhìn Kim Bất Hoán rõ ràng là đang uy hiếp, đe doạ, Yên Làm không còn cách nào khác, chung quy là không có khả năng vì chuyện cuả bản thân mà phá hỏng toàn bộ bữa tiệc rượu?

Khiêu vũ rồi khiêu vũ, Kim Bất Hoán giữ chặt lấy thắt lưng cuả Yên Lam, liền dễ dàng kéo nàng tiến sát về thân mình, chính bởi vì không hề phòng bị, Yên Lam ngã ngay vào ngực hắn.

Tiếp đó lợi dụng ngọn đèn nơi sàn nhảy chớp tắt mờ tối, Kim Bất Hoán nhanh chóng lấy môi mình áp lên môi Yên Lam, thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ, trừng mắt nhìn hắn, máu huyết toàn thân trong nháy mắt như đảo ngược tất cả.

Hắn làm sao được phép hôn nàng? Chết tiệt! Yên Lam tránh cái ôm cuả Kim Bất Hoán, lão già này thật khiến người khác buồn nôn! Lẽ nào hắn cho rằng nàng mặc kệ không lên tiếng nghiã là để yên cho hắn chọc ghẹo? Nàng tức giận đến run người, tay đã muốn hướng mặt hắn mà đi tới, tiếc rằng lại bí hắn giữ chặt.

“Cưng cần phải hiểu rõ, cưng đánh anh thì sẽ phải gánh lấy hậu quả!” Kim Bất Hoán nghiêm túc nhìn nàng nói. Tiếp theo hắn lôi Yên Lam đi ra khỏi sàn nhảy.

Đứng vào một góc trong cuả hội trường, Kim Bất Hoán nhìn Yên Lam, ánh mắt lộ vẻ dâm ô, tục tĩu, “Thư ký Yên, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói vòng vo mờ ám, anh muốn cưng làm tình nhân cuả anh? Anh có thể bảo đảm cưng không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nưã!”

“Ông mơ tưởng àh!” Yên Lam căm phẫn nói. “Tôi không phải là cái loại đàn bà như ông tưởng, muốn tìm, ông đi tìm người khác đi.”

“Tôi còn không biết cô thuộc dạng nào sao! Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền” Kim Bất Hoán lại kéo Yên Lam ôm vào trong người.

“Đồ vô lại, buông tôi ra! Còn không buông, tôi sẽ kêu lên!” Yên Lam vưà nói vưà vùng vẫy nhằm thoát ra khỏi Kim Bất Hoán.

“Cô kêu lên?” Kim Bất Hoán châm chọc nhìn Yên Lam, “Vây, cô kêu lên đi! Để xem, đến lúc đó là cô mất mặt hay là tôi mất mặt!”

“Ông!” Yên Lam cắn chặt môi nhìn hắn, cắn chặt đến mức môi bật cả máu.

Hắn nói quả thật không sai, trong trường hợp này, nàng kêu lên chỉ tự rước lấy nhục vào thân, nơi này toàn tụ họp những người thuộc giới thượng lưu, ai sẽ nghe một thư ký nhỏ nhoi như nàng nói?” Yên Lam biết vậy nên càng cảm thấy đau xót.

Kim Bất Hoán thừa dịp lại muốn kéo Yên Lam vào trong lòng, nàng không thể nhẫn nhịn được nưã, con giun xéo lắm cũng oằn, một cái tát hướng thẳng mặt hắn, ngay lập tức, cả hai đều cảm thấy kinh hãi.

Kim Bất Hoán không dám tin nhìn Yên Lam, hắn đang muốn nổi điên lên, thật không ngờ rằng con đàn bà này đúng là to gan dám đánh cả mình. Lúc này Cận Thế Phong đã đi tới, “Kim Bất Hoán, thế nào rồi? Cùng với thư ký cuả tôi trò chuyện có vui không? Tôi có một số việc muốn cùng ông bàn bạc!”

Yên Lam nhân cơ hội chạy mất, rất rõ ràng, đây là Cận Thế Phong vì Yên Lam mà giải vây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play