Chương 1: Mở Đầu

Cận Thế Phong ôm bộ váy cưới trắng thuần khiết. Không cần nói cũng biết trong lòng hắn đầy kích động. Ngày mai hắn sẽ kết hôn, cùng với người mà hắn yêu thương nhất. Hắn gắt gao ôm bộ váy cưới trắng vào lòng, càng không ngừng chạm nó lên mặt, còn dùng môi hôn lên nó. Hắn nghĩ ngày mai bộ áo cưới này sẽ được mặc lên người của người phụ nữ mình yêu thương nhất, liền vạn phần hưng phấn, xúc động.

Không được, hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy trước, muốn nhìn trước cô dâu mặc áo cưới là xinh đẹp như thế nào. Ngay bây giờ, muốn lập tức xem bằng được.

Cận Thế Phong ôm áo cưới chạy băng băng như điên, thẳng tới phòng vị hôn thê.

“Ngọc Vân, mau nhìn xem, áo cưới của chúng ta đã được đưa đến rồi đây.” Vô cùng phấn khích, thậm chí không chờ được người ra mở cửa, hắn đã một cước đá bật cửa phòng.

“Ngọc Vân……….” Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, Cận Thế Phong đứng chôn chân tại chỗ, áo cưới trong tay rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng.

Trên giường hai thân thể loã lồ cùng dây dưa một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.

Hai người trên giường cũng không vì sự có mặt của hắn mà dừng lại, ngược lại càng thêm triền miên.

Cận Thế Phong toàn thân lạnh như băng, giống như nhất thời cả người rơi vào hố sâu, thoáng cái máu lập tức vọt lên tới đầu.

Người đàn bà đang trên giường vui vẻ, sung sướng cùng gã đàn ông kia chính là người ngày mai sẽ cùng hắn cử hành hôn lễ, hắn đã thề cả đời sẽ trân trọng yêu thương người đàn bà này. Nhưng mà….cô ta lại phản bội hắn. Người đàn bà dơ bẩn kia lại trắng trợn dùng cách như thế này, làm tổn thương trái tim hắn.

Cận Thế Phong không biết nên trút giận sự phẫn nộ, căm giận hòa cùng với nỗi thất vọng như thế nào.

Người đàn bà trên giường cất lời nói trước: “Cận Thế Phong, tôi vốn là đã không thương yêu anh. Anh cũng thật là quá không biết tự lượng sức mình, lúc trước ở cùng một chỗ với anh là bởi anh đẹp trai. Kết hôn ư? Tôi làm sao có thể cùng anh kết hôn chứ, buồn cười! Anh dựa vào cái gì hả? Anh ngoại trừ có gương mặt đẹp trai ra, cái gì cũng không có! Anh không có khả năng cho tôi một cuộc sống giàu có, cũng không thể khiến tôi bước chân vào giới thượng lưu, tôi làm sao có thể gả cho anh chứ!”

“Tôi yêu cô, còn hơn cả mạng sống của mình. Tôi có thể vì cô mà phấn đấu, cố gắng!” Cận Thế Phong khốn khổ thốt ra từng chữ.

“Tôi không quan tâm, anh muốn tôi chờ trong bao lâu để anh cố gắng, phấn đấu?” Người đàn bà gắt gao ôm khít người đàn ông bên cạnh. “Nhưng mà anh ta, có thể ngay lập tức cho tôi hết tất cả”

Sự thật đang xảy ra trước mắt là không thể chối cãi, cho dù nàng sinh ra vốn xinh đẹp động lòng người, cho dù hắn lại yêu thương nàng nhưng Ngọc Vân là người thấy tiền là sáng mắt. Lửa giận hừng hực khó mà lấy lại bình tĩnh, cảm giác đau lòng hiện tại cũng khó mà nguôi ngoai.

“Về chuyện ngày mai, anh muốn lấy ai thì cứ lấy người đó đi! Anh yên tâm, tôi sẽ tự động biến mất trước mặt anh, sẽ không khiến cho anh khó xử” Người đàn bà không chút bận tâm vừa mặc lại quần áo vừa nói. Cô thản nhiên như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Nhìn Ngọc Vân cũng gã đàn ông kia tựa vào nhau đi ra khỏi cửa, Cận Thế Phong cười, giống như chế giễu mỉa mai, hắn không còn tin vào phụ nữ, thực sự không muốn lại bị chà đạp, tổn thương thêm một lần nào nữa.

Triệu Ngọc Vân, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận không kịp.

Thời gian dần dần trôi qua, đả kích cũng trôi theo thời gian mà phai nhạt dần.

 

Chương 2: Năm năm sau

Thời gian năm năm, có thể có rất nhiều chuyện xảy ra, dĩ nhiên cũng có thể khiến một người hoàn toàn thay đổi. Trong khoảng thời này, Cận Thế Phong đã nỗ lực cố gắng học hỏi, phát triển sự nghiệp, sáng lập ra tập đoàn “Khải Thành”, cũng dần dần có chỗ đứng, điạ vị trong chốn thương trường. Càng ngày hắn càng có nhiều người biết đến, cũng như càng được nhiều tiểu thư xinh đẹp con nhà danh môn say mê. Ở bên ngoài, với hoa danh cuả chính mình, hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng chính bản thân hắn không dành tình cảm cho bất kỳ người nào. Mấy năm nay, đàn bà đối với Cận Thế Phong mà nói bất quá chỉ là kiểu dùng tiền mua đến thể thoả mãn dục vọng. Hắn lạnh lùng, lãnh cảm, không hề tin tưởng bất kỳ người đàn bà nào. Đối với Cận Thế Phong, bệnh chung của đàn bà đều là những kiểu người bạc tình, tàn nhẫn, thứ mà họ muốn chỉ là hư vinh, tiền tài, và đam mê những ai có thể thỏa mãn dục vọng gì đó của mình.

Nhưng mà, hắn sẽ không bao giờ trực tiếp chỉ trích các nàng, chung quy chỉ làm cho các nàng hiểu rõ rằng, tất cả chẳng qua chỉ là một giao dịch đổi chác, thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau, bất luận cái gì hai bên cũng không có khả năng dây dưa. Nếu người nào đó không nỡ, hoặc không muốn, thì ngay lập tức xin mời đi chỗ khác.

Bên trong ánh sáng ấm áp, nhưng trong lòng Cận Thế Phong lại âm u khó hiểu.

Ngồi trên ghế sô pha mềm mại, châm điếu xì gà, nhả từng vòng khói trắng, ánh mắt mờ mịt mông lung.

Làn sóng nước hoa hỗn hợp bỗng tràn ngập bên trong văn phòng.

Cận Thiếu Phong giương mắt nhìn về phiá cửa, mỉm cười tà mị, như quân vương chờ đợi người hầu gái, nhìn người đàn bà quyến rũ kia bước về phiá mình.

Dáng người xinh đẹp, đôi mắt long lanh như sóng nước lưu chuyển, cánh môi tiên diễm ướt át là dạng đàn ông vô cùng yêu thích, ao ước có thể âu yếm vuốt ve lấy nó. Lê Na như bảo vật trời sinh, bảo vật đáng giá cần cất giấu. Cận Thế Phong giữ bảo vật như thế bên mình, cũng chỉ như là một cuộc trao đổi.

Lê Na là thư ký cuả hắn, bất luận tham gia sự kiện hay gặp gỡ nhân vật nổi tiếng nào, Cận Thế Phong đều dẫn nàng theo cùng, không thể phủ nhận rằng, ở lĩnh vực giao tiếp xã hội, Lê Na vô cùng khéo léo, từng giúp Cận Thế Phong rất nhiều việc.

Nhưng Cận Thế Phong hiểu rõ hai người ngoài quan hệ cấp trên, cấp dưới có chăng đơn thuần chỉ là quan hệ tình dục, chứ không có gì khác.

Những ngón tay ngọc ngà, trắng mịn, sơn màu đỏ tươi nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên bộ ngực rộng lớn cuả Cận Thế Phong, cảm nhận nhịp tim trầm ổn, bình thản cuả hắn.

Từng trận nóng lạnh phả vào sau gáy Cận Thế Phong, đầy vẻ khiêu khích. Nhìn hắn bên ngoài tao nhã, ánh mắt lạnh lùng, không có lấy một chút ấm áp. “Chính mình cũng bị hắn mê hoặc bởi vẻ mặt như thế” Lê Na thầm nghĩ.

“Phong, tối nay có thể đến chỗ em không” Đôi môi anh đào khẽ chạm lên khoé môi hắn, mê hoặc quyến rũ, đã là đàn ông thì đều thích giọng điệu này.

Đáng tiếc, nàng đã quên rằng, người trước mặt nàng chính là Cận Thế Phong, người đàn ông vưà nhìn tưởng chừng như ôn nhu, dịu dàng nhưng thực tế lại lạnh lùng, cay nghiệt.

Trong nháy mắt cằm dưới bị giữ lấy, truyền đến cảm giác đau đớn, Cận Thế Phong đứng dậy, đẩy Lê Na ra.

Lê Na lảo đảo, suy nghĩ bị xáo trộn, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ khó hiểu.

Suy cho cùng, nàng cũng đã từng có vô số đàn ông, đối với đàn ông nào, nàng cũng đều có biện pháp làm hắn vui vẻ. Nàng lộ ra bộ mặt tươi cười. “Phong, anh làm sao vậy?”

Cận Thế Phong khinh bỉ cười nhìn người đàn bà trước mặt, ánh mắt thâm thuý vô cùng, bất luận thế nào cũng không thể hiểu hắn đang nghĩ gì. “Tôi đã nghĩ em là người đàn bà thông minh, hiểu rất rõ quy tắc cuả trò chơi này, nhưng thật không ngờ rằng, em làm cho tôi thất vọng rồi” Miệng thì nói thế, nhưng trong giọng nói cuả hắn không có vẻ gì gọi là thất vọng, có chăng chỉ là sự lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người khác run sợ.

“Phong, anh…”

Cận Thế Phong thản nhiên phóng khoáng viết tấm chi phiếu rồi đưa cho Lê Na, “Đây là thù lao cuả cô”

Lê Na thông minh hiểu rõ đây chính là lời giải thích rõ ràng cho quan hệ cuả bọn họ từ nay kết thúc, thật là thẳng thắn, ngay từ khi bắt đầu nàng vốn đã dự đoán trước, nàng biết sẽ có ngày này, nhưng chính là không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ mới có nưả năm thôi, Lê Na vốn đã tưởng rằng bản thân mình có thể lấy được trái tim cuả người đàn ông này, trở thành người đàn bà cuối cùng cuả hắn, nhưng rốt cuộc lại thất bại.

Nhận lấy chi phiếu 1000 vạn, hắn thật sự rất phung phí, nhưng mà dĩ nhiên phải như vậy, bản thân mình làm sao mà không được bao nhiêu đây tiền, nàng sẽ hưởng thụ cuộc sống, chứ không ngu ngốc giống như những người đàn bà khác khóc lóc ỉ ôi không ngừng.

“Cận tổng, cám ơn” Lê Na trước khi rời khỏi không quên để lại một nụ hôn gió.

Cận Thế Phong vô cùng thản nhiên, không biểu hiện gì trên gương mặt mình.

Trước khi đóng cưả, Lê Na hỏi “ Vì sao anh muốn chấm dứt mối quan hệ cuả chúng ta?” Chẳng qua là vì tò mò, bởi nàng không thể thưà nhận bản thân nàng đã làm gì không tốt.

“Tôi không thích đàn bẻ tỏ vẻ thông minh đuà giỡn mình”, Giọng nói Cận Thế Phong lạnh như băng, nhưng cũng mê hoặc lòng người.

Lê Na thản nhiên mỉm cười, thì ra là thế, xem ra đúng là đánh giá rất cao bản thân mình, rồi đóng cưả rời đi.

Căn phòng lại hoàn toàn rơi vào trạng thái yên lặng, chỉ còn duy nhất một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang hút điếu xì gà thượng hạng trong bầu không khí điềm tĩnh và cô độc như chính con người hắn.

Đưa mắt nhìn, bên ngoài cửa sổ ánh đèn neon sáng lập loè, chớp tắt, thành phố về đêm đã bắt đầu sống dậy, giống như yêu tinh vươn hai tay ra một cách dụ hoặc, chờ đợi cả nam lẫn nữ đến gần. Duị điếu xì gà trong tay, Cận Thế Phong cầm lấy di động để trên bàn, đi ra ngoài.

Hầu như mỗi ngày thời gian này, Cận Thế Phong đều lui đến PUB, lúc thì ngồi trên lầu, lúc thì ngồi ở khắp ngõ ngách dưới đại sảnh. Một mình lặng lẽ uống rượu, nếu ai cho rằng hắn ngồi trong góc sẽ không khiến cho ai chú ý, vậy thì sai lầm rồi, với khuôn mặt và quần áo trên người, bất luận đến nơi nào, hắn cũng trở thành tiêu điểm. Đàn bà bây giờ đối với hắn không thiếu, hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt, nhưng tất cả chỉ là để phát tiết mà thôi.

……………………………………………………………………………………….

[002] Hợp Đồng Tình Nhân [Lần đầu gặp gỡ]

Sau khi đưa rượu đến, người phục vụ liền lễ phép lui ra.

Cận Thế Phong nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly, ánh mắt mơ màng, lại cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, hương rượu ấm nồng, thơm ngọt nhưng cũng đủ sức ngấm, chỉ là đối với Cận Thế Phong mà nói, lại không hề gì, trên thương trường khó tránh khỏi những buổi tiệc tùng xã giao, thế nên tửu lượng nhất thiết phải tốt.

Lúc uống xong thêm vài ly nữa, không biết là bởi nơi này không gian tĩnh lặng hay bởi ảnh hưởng của rượu, Cận Thế Phong lại có chút say.

Lúc này, từng tiếng đàn dương cầm trỗi lên, giai điệu êm ái tuyệt vời, đúng là tiếng đàn khiến người nghe rung động.

Ở đây không bị ai khác lôi kéo, tâm tư theo tiếng đàn hòa nhịp. Cận Thế Phong nhướng hai con ngươi đen tuyền mờ ảo như sắc đêm chăm chú quan sát nhìn người con gái dưới ánh đèn. Người con gái ngồi trước đàn dương cầm, dáng người mảnh khảnh, thanh tao, những ngón tay trắng muốt như bay lượn, nhảy múa trên phím đàn như một vũ công xinh đẹp. Đôi bàn tay trắng nõn nà được ánh đèn chiếu rọi càng thêm mềm mại như ngọc, mái tóc thẳng dài buông thả tự nhiên, đẹp tựa một tiên nữ không hề vướng chút bụi trần đem lại cho người ta cảm giác mới mẻ. Ngay cả như Cận Thế Phong vốn đã từng gặp qua không ít người phụ nữ xinh đẹp, thế mà trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm xúc động.

Đôi mắt Cận Thế Phong lấp lánh, để lộ mấy phần suy tư nhưng vẫn khó mà suy xét hết ẩn ý sâu xa. Bỗng nhiên tiếng ầm ĩ từ đâu vang lên, phá vỡ sự thoải mái dễ chiụ vốn có.

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về hướng phát ra tiếng ồn. Chỉ thấy ba gã phục vụ đang ngăn cản một người đàn ông.

“Mấy người này, chuyện này là sao chứ! Tại sao lại ngăn không cho tôi vào trong hả?”

“Tôi đúng không có thẻ hội viên, nhưng mà đúng thật là người yêu tôi đang ở trong đó!”

Những tiếng xì xầm rải rác truyền tới.

Người con gái đang chơi đàn ban nãy đột nhiên ngừng lại, bước nhanh về hướng người đàn ông kia, rồi kéo hắn đi ra cổng.

Nhíu mày nhìn, chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng Cận Thế Phong lại cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này, một mỹ nữ ăn mặc diêm dúa loè loẹt tiến về phía hắn, “Tiên sinh, có thể mời em uống một ly không?” Vừa nói người đàn bà kia vừa đến ngồi bên cạnh Cận Thế Phong, tựa vào người hắn.

Trong mắt Cận Thế Phong chợt lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng chỉ trong thoáng chốc chuyển thành trêu đùa,”Được thôi! Người đẹp muốn uống gì nào?” Nghe Cận Thế Phong nói xong, người đàn bà liền kia càng không kiêng nể gì, trắng trợn áp sát thân hình mềm mại vào người hắn. Cổ áo nàng rất thấp, để lộ ra nửa khuôn ngực sữa, cố ý làm như vô tình cọ sát vào ngực Thế Phong. Cận Thế Phong thuận tiện vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, “Tiên sinh, em có thể giúp anh uống rượu được không?” Nói vừa xong, người phụ nữa kia nhấc ly rượu trên bàn, nhấp liền một ngụm, rồi hôn lên môi Cận Thế Phong.

Ôm lấy thắt lưng người đàn bà kia, cả hai cùng đi ra khỏi Pub, Cận Thế Phong muốn tìm một khách sạn, bởi vì hắn chưa bao giờ dắt người đàn bà nào về nhà, tất cả bọn họ đều không xứng đáng.

Lối ra vào Pub.

“Vĩ Kiệt, em thật sự không muốn tiếp tục như thế này, anh đừng quấy rầy em nữa, chúng ta nên chia tay đi. Có được không? Anh đừng cố gắng níu kéo em nữa.”

“Sẽ không như vậy đâu, anh đối với em tốt như vậy, tại sao em lại không thích anh. Cứ nhất định phải rời xa anh.”

Yên Lam nhìn người đàn ông trước mặt bất đắc dĩ thở dài, trước đây đồng ý qua lại cùng hắn đơn thuần là do sợ bị hắn đeo dính, cũng không phải thực sự thích hắn. Hơn nữa, với tình hình hiện tại cuả bản thân mình cũng không cần phải liên lụy hắn nữa. Nàng không còn tinh thần lẫn sức lực để nói chuyện yêu đương lúc này, hiện nay cái nàng cần nhất bây giờ là tiền, bằng không chỉ sợ em trai nàng cũng phải…Ôi..

“Em đã nói với anh, em đối với anh chưa từng có cảm giác, em không yêu anh, anh rốt cuộc có hiểu hay không vậy hả!” Vừa đúng lúc Yên Lam nhìn thấy một chiếc Taxi chạy ngang qua, nàng quay đầu lại mỉm cười “Vĩ Kiệt, em thực sự phải đi rồi, nếu anh cứ tiếp tục theo đuổi em…Em, cả đời này cũng sẽ không muốn nhìn tới anh một lần nào nữa.” Nói xong, nàng nhanh chóng chạy ra đường đón xe. Hình như nàng vưà đụng phải ai đó, đau quá. Không được, không có thời gian xin lỗi, nàng nhất định phải lập tức rời khỏi chỗ này. Nàng cảm thấy toàn thân không bình thường chút nào.

Cận Thế Phong ôm người phụ nữ kia đứng ở lối vào bãi đậu xe chờ người lái xe mang xe tới, toàn bộ cảnh tượng ban nãy đều lọt vào mắt hắn. Hắn vốn là muốn ngoảnh lại nhìn. Tuy hắn không phải là loại người thích chỏ mũi vào chuyện người khác, chẳng qua hắn chỉ là có hứng thú xem thử rốt cuộc người phụ nữ như thế nào lại có thể khiến cho một người đàn ông sống chết theo đuổi lại còn đánh nhau mất mặt như vậy. Nhưng mà người đàn bà bên cạnh hắn làm sao có thể để hắn nhìn người phụ nữ khác, nàng liên tục hôn hắn, khiến hắn không có lấy thời gian nhàn rỗi quan tâm chuyện gì khác ngoài chuyện của mình.

Người con gái kia chạy ra đường, đụng phải hắn một cái, không một lời xin lỗi cũng không ngoảnh lại lập tức leo lên taxi. Nàng nhất định là sợ gã đàn ông kia đuổi theo. Cận Thế Phong rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo người con gái kia, quả nhiên là người con gái đánh đàn ban nãy. Một chút ấn tượng tốt vưà rồi cũng đã lập tức tan biến mất. Lại là một người đàn bà ham mê, tôn sùng hư vinh, hắn khẳng định, nhếch miệng cười hàm chưá ý mỉa mai. Ý nghĩ này làm hắn nghĩ tới người đàn bà kia, ánh mắt trong tích tắc sắc lạnh lại. Đàn bà quả thật đều là dạng ham mê hư vinh. Đẩy người phụ nữ đang dán chặt bên mình ra, hắn ngồi vào xe, khởi động máy, không chút do dự đuổi theo chiếc taxi vừa rời đi. Để người phụ nữ kia lại một mình bên vệ đường kêu gào, ầm ĩ. Cận Thế Phong cũng không biết bản thân mình vì sao nhất định phải đuổi theo người con gái kia, chỉ là cảm thấy nếu không làm như vậy hắn nhất định sẽ hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play