Lưu lại hai người Thang thái thái không biết là có vẻ mặt gì.
Cuối cùng khai tịch, mọi người nghe gánh hát được mời đến, vừa xem diễn vừa ăn cơm, cũng rất náo nhiệt. Cơm nước xong, mọi người đều lục tục cáo từ, rốt cuộc nhà chủ cũng vì tiệc mừng thọ này vội vàng quá sức, rời đi sớm một chút cũng giúp họ nhẹ nhàng chút.
Điền thái thái rất là vui mừng, hôm nay nhìn Thang thái thái ăn mệt, làm cả người nàng thoải mái.
Cho nên Điền thái thái ngồi cùng Lý Lê Hoa trên một chiếc xe ngựa, mà nữ nhi của nàng Dung tỷ nhi ngồi cùng Hà Liên ở một chiếc xe ngựa khác, cùng trò chuyện với nhau thật vui.
Bé Sở Sở đã ngủ rồi, để Bình Nhi đi cùng trên một chiếc xe ngựa khác.
Điền thái thái vào xe ngựa lại hỏi: “Cô có phải từ nhỏ đã đánh mã điếu hay không?” Bằng không vì sao muốn thắng liền thắng, muốn thua liền thua?
Lý Lê Hoa nói: “Khi còn nhỏ sao ta có thể chạm vào mã điếu? Chẳng qua là mới học.”
“Ta không tin, nếu là mới học, sao hôm nay có thể chỉnh Canh thái thái thành như vậy?” Không thấy Thang thái thái thiếu chút nữa phát khóc sao?
“Thật sự, trước kia nhà ta còn phải trồng trọt, ở quê chúng ta dù nhà có tiền cũng rất ít người chơi mã điếu, ai có thời gian rỗi chơi cái này? Cũng là đến kinh thành rồi ta mới chậm rãi học được.”
“Vậy sao cô lợi hại như vậy?” Điền thái thái nói: “Nếu thật sự cô lấy nghề đánh mã điếu mà sống, bảo đảm là kiếm đầy bàn.”
“Ta nghĩ có thể là ta mới học nên vận khí không tồi.” Lý Lê Hoa nói.
Điền thái thái cũng không phải một hai dò hỏi tới cùng, rốt cuộc chuyện này cũng không nhất định phải biết, nàng chỉ cảm thấy quá buồn cười, dáng vẻ Thang thái thái gấp đến độ đỏ mắt thật làm người quá sảng khoái.
“Cô nói xem, nàng ta là phu nhân Trạng Nguyên, nổi bật cũng đã đủ, vì sao trong sinh nhật Ôn phu nhân lại không biết đúng mực, một hai phải gây sự.” Điền thái thái nói.
Nghi vấn này của Điền thái thái Ôn phu nhân đã biết, hôm nay Thang thái thái làm ra chuyện này, sớm đã có hạ nhân nói cho Ôn phu nhân, Ôn phu nhân nói: “Chẳng qua là thấy ta thích thái thái Triệu biên tu, trong lòng nàng ta không thoải mái thôi, tâm nhãn nhỏ như vậy, về sau đừng gây chuyện cho Thang Trạng Nguyên.”
Ôn đại nãi nãi thầm nghĩ, còn không phải đã gây chuyện cho Thang Trạng Nguyên sao? Cho dù có chuyện gì không hài lòng, cũng không thể gây sự ở nhà người khác. Nếu là thật chọc ra chuyện gì đó, làm hỏng tiệc mừng thọ của người khác, chủ nhân nhà ai sẽ cao hứng?
Hơn nữa lần này là Ôn đại nãi nãi phụ trách tiệc mừng thọ, bản thân đã sợ xảy ra chuyện, Thang thái thái này còn chuyên môn gây sự.
Cũng không thử tưởng tượng, nếu là nhà nàng ta có việc, người khác gây chuyện ở nhà nàng, tâm tình nàng ta sẽ thế nào.
Ôn đại nãi nãi quyết định về sau cách xa Thang thái thái này một chút, loại người này không biết đúng mực, không biết nặng nhẹ chút nào. Nàng cũng không sợ đắc tội phu nhân Trạng Nguyên này.
Ôn phu nhân nói: “Về sau Thang gia có chuyện gì, chỉ tặng lễ qua là được, người thì không cần đi qua.” Ôn phu nhân cũng không phải quả hồng mềm, người khác đã vả mặt, bà tất nhiên cũng sẽ không hoà nhã với người ta, người Ôn gia không đi Thang gia, số lần nhiều, bên đó liền biết có ý gì.
Cho nên nói, thê hiền phu ít họa, Thang Trạng Nguyên học vấn tốt, nhưng thê tử không tốt, về sau sẽ còn gây chuyện.
Ôn phu nhân cười nói: “Thái thái Triệu biên tu thật sự chơi mã điếu rất tốt?”
“Còn không phải ạ? Về sau con dâu cũng không dám đánh với nàng, bằng không nhất định thua hết tiền.” Ôn đại nãi nãi cười nói.
“Như vậy vừa lúc, về sau có thể bồi lão thái bà này đánh một trận, ta cũng muốn biết tay nghề Triệu thái thái.”
“Ta xem hai vợ chồng Triệu biên tu, đều là học cái gì sẽ tinh thông cái đó, Triệu thái thái đến kinh thành rồi mới biết đánh mã điếu, không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy đãcó thể đánh tốt, Triệu biên tu cũng mới đọc sách biết chữ mấy năm đã có thể thi đậu tú tài cử nhân và tiến sĩ, nếu không tại sao bọn họ lại là phu thê?”
Chuyện này cũng đúng.
Được người khen Lý Lê Hoa nếu nghe xong, sẽ nói ở trong lòng, các ngươi thật chỉ suy nghĩ nhiều, nàng sở dĩ biết đánh mã điếu giỏi, cũng là từ nhỏ luyện ra. Thời điểm chưa, là bồi các trưởng bối trong nhà đánh, xuất giá, ở trong cung nhàm chán không có việc gì làm, cũng là chơi cùng các cung nữ, kỹ thuật này, đã sớm lô hỏa thuần thanh, thắng Thang thái thái tép riu vậy không phải chỉ là một bữa ăn sáng?
Thang thái thái muốn làm nàng xấu mặt, nàng vốn dĩ đã cho Thang thái thái cơ hội, đáng tiếc vị Thang thái thái này lại một hai phải làm nàng không xuống được đài, như vậy nàng đành phải làm Thang thái thái hạ không đài được.
Cuối cùng trả lại tiền thắng được, cũng là nói cho mọi người, nàng không phải là tham chút tiền ấy, so sánh thì Thang thái thái đã thất thố càng là bị người chướng mắt.
Đây là chuyện giữa nữ nhân, Lý Lê Hoa vốn không định nói cho Triệu Thủy Sinh, chẳng qua nghĩ nếu Thang Trạng Nguyên nghe xong Thang thái thái kể, không hài lòng với Triệu Thủy Sinh, sau đó ngầm ngáng chân, Triệu Thủy Sinh còn không biết chuyện gì xảy ra.
Cho nên vẫn quyết định nói chuyện này cho Triệu Thủy Sinh.
“Ngày thường Thang Trạng Nguyên có đối phó với chàng không?” Lý Lê Hoa hỏi.
“Còn tạm, ở Hàn Lâm Viện, công vụ của hắn không giống ta làm, nhưng thật ra không có xung đột gì.” Trạng Nguyên lang so với Bảng Nhãn là hắn còn chọc người chú ý hơn, hơn nữa Thang Trạng Nguyên còn được Hoàng Thượng triệu kiến, chẳng qua trong mắt Triệu Thủy Sinh, vị Thang Trạng Nguyên này có học vấn là không tồi, chỉ là rất nhiều lời là nói bốc nói phét, thật muốn cho hắn làm quan địa phương, tuyệt đối là hố bách tính, nếu hắn là hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho ông ta một chức trưởng quan, nhiều lắm là làm phụ tá, bằng không nhất định sẽ sai lầm.
Không phù hợp thực tế, chỉ nói lời dễ nghe, lúc thực thi nhất định sẽ ra chuyện xấu.
Triệu Thủy Sinh nghe nói hôm nay thê tử và Thang thái thái còn đấu đá, cũng không nhịn được cười, vị Thang thái thái này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, muốn cùng Lê Hoa đánh mã điếu, không làm bà ta thua hết quần áo cũng là may rồi.
Trước kia tân hôn, Triệu Thủy Sinh cũng từng chơi mã điếu với Lý Lê Hoa, khi đó đã cảm thấy Hoàng Hậu của mình là cao nhân trong phương diện này.
Lúc đến Chu triều, ở nông thôn không chơi mã điếu nên cũng không nghĩ đến, tới kinh thành, gia đình giàu có đều chơi trò này, chẳng qua hai vợ chồng bọn họ không muốn chơi thôi.
Thứ này có người thích đến nghiện, nhưng bọn họ chơi vài thập niên, tất nhiên sẽ không nghiện.
“Ghen ghét cũng là vì chúng ta giỏi hơn bọn hắn, cho nên mới ghen ghét, nếu Thang Trạng Nguyên thật sự vì việc nhỏ trong nội trạch này đối phó ta, ta cũng sẽ không khách khí.”
Lý Lê Hoa tất nhiên là yên tâm, bản lĩnh của Triệu Thủy Sinh nàng còn không biết? Người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn, ngay cả hoàng đế trên triều đình, chỉ sợ hắn cũng không để trong mắt.
Thang thái thái sau khi trở về, tất nhiên là phát hỏa một trận, trong lòng càng hận Triệu gia. Người như vậy, rõ ràng là mình đi khiêu khích, khiêu khích không thành, liền đổ lên người đối phương, giống như đối phương không xui xẻo như bà ta nghĩ thì đối phương phải xin lỗi bà ta, quả thực là lý luận của cường đạo.
“Ta xem như hiểu rõ, trong kinh thành, không có chỗ dựa lớn thì không xong, cô nói rất đúng, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.” Thang thái thái nói với Lễ Bộ chủ sự Hoàng thái thái đến thăm bà ta.
Hoàng thái thái chính là người lần trước cùng đánh mã điếu với bà ta.
“Cô nghĩ như vậy là được rồi, cô nhìn xem, Ôn đại nhân có nhiều học sinh như vậy, ông ta sao lại đi chiếu cố cho nhà cô? Dù cô lại đi lấy lòng Ôn phu nhân, người ta cũng không thích cô, còn không bằng tìm cho mình chỗ dựa tốt, tốt nhất là hậu cung có người, đến lúc đó được sủng ái, nói một lời với Hoàng Thượng, dù là Ôn đại nhân cũng không thể không nghe, cô nói có phải hay không?”
Thang thái thái nói: “Nhưng ta cảm thấy tuổi tác của Hoàng Thượng còn lớn hơn cả lão gia nhà chúng ta.”
Hoàng thái thái biết Thang thái thái chỉ là muốn mình thuyết phục bà ta, vì thế liền nói: “Tuổi lớn mới biết thương người chứ. Hơn nữa, đó là Hoàng Thượng, ngôi cửu ngũ, trên đời này là người độc nhất vô nhị, cô nương nhà cô lớn lên đẹp như vậy, cũng chỉ có Hoàng Thượng mới xứng với nàng, bằng không đạp hư hoa dung nguyệt mạo của nàng, cô cam tâm sao?”
Hai người Thang thái thái và Thang Trạng Nguyên lớn lên rất bình thường, nhưng sinh ra một nữ nhi lớn lên rất đẹp, Hoàng thái thái vừa thấy đã có chủ ý này, lời nói ra đã làm Thang thái thái động tâm?
“Chỉ cần cô nương nhà cô tiến cung, dựa vào dung mạo của nàng, được sủng ái là chuyện sớm muộn, nếu sinh hoàng tử, về sau cô ít nhất là bà ngoại của Vương gia, đây chính là vinh hoa phú quý đầy trời, qua thôn này sẽ không cửa hàng này đâu.”
Thang thái thái đã hạ quyết tâm, sang năm sẽ lại là năm tuyển tú, bà ta nhất định phải đưa nữ nhi tiến cung, đến lúc đó được sủng, làm những người khinh thường mình nhìn một chút, ngay cả Ôn gia, cũng phải ăn nói khép nép với mình, nói chi Triệu gia nho nhỏ kia.
Hoàng thái thái thấy Thang thái thái đã hoàn toàn bị thuyết phục, tâm liền buông xuống một viên đá, thật tốt, đại đường Bá gia nhà nàng ta có nữ nhi tại hậu cung, vừa lúc không có hài tử, mượn nữ nhi Thang gia tiến cung giúp đỡ sinh một hoàng tử, về sau cũng không phải không nơi nương tựa.
Cũng miễn cho lão gia nhà mình muốn hỏi cưới nữ nhi Thang gia nói cho nhi tử.
Nhi tử nàng ta sao có thể cưới nữ nhi của quan từ lục phẩm, cho dù là nữ nhi Trạng Nguyên lang cũng không được, Trạng Nguyên cứ mỗi ba năm thì ra một người, cũng không hiếm lạ, rất nhiều người lăn lộn cả đời, cũng vẫn chỉ đảo quanh ở ngũ lục phẩm.
Nhi tử thật muốn cưới Thang gia cô nương, về sau nhạc phụ cũng không thể trợ lực, chỉ có thể kéo chân sau.
Đưa Thang gia cô nương tiến cung, vừa lúc một công đôi việc. Còn chuyện với người Triệu gia, nàng cũng không có gì không hợp nhau với người ta, chẳng qua là muốn thân cận với Thang thái thái mới làm như vậy.
Muốn nàng nói thì Canh thái thái chính là đồ ngốc, nữ nhi nhà như vậy, ngoại trừ khuôn mặt còn có thể dùng, đầu óc căn bản không thể dùng, như vậy cô nương mới yên tâm.
Từ khi Lý Lê Hoa lộ ra tay nghề ở sinh nhật Ôn phu nhân, Ôn phu nhân chuyên môn gọi Lý Lê Hoa qua, bồi bà đánh mã điếu nửa ngày.
Lý Lê Hoa chơi một ván không thua không thắng, Ôn phu nhân nói: “Đứa nhỏ này, chẳng lẽ sư mẫu ta còn không thể thua?” Ý tứ là nói Lý Lê Hoa cố ý nhường bà.
Lý Lê Hoa cười nói: “Sư mẫu, ngài nghe ai nói? Đánh mã điếu là dựa vào vận khí, vận khí tới, cản cũng không cản được, nếu vận khí không tốt, có bao nhiêu thua bấy nhiêu, con làm gì có bản lĩnh, muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua, lại nói, sư mẫu đánh mã điếu hẳn là tốt hơn Thang thái thái nhiều, Thang thái thái đoán chừng cũng là tay mơ, cho nên mới làm con được lợi, ở chỗ sư mẫu con chỉ là gà mờ.” Nói xong Ôn phu nhân nở nụ cười, cũng không truy cứu Lý Lê Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT