“Một đôi vợ chồng lười, còn không mau đứng dậy làm việc!” Bên ngoài vang lên một giọng nữ trung khí mười phần, cửa cũng bị đập rung lên bần bật. Cũng không biết tay có bị đau hay không.
Trong miệng toàn lời mắng ô ngôn uế ngữ, quả thực khó nghe.
Chỉ là hai người trong phòng, hận không thể bóp chết đối phương.
Không thể không nói, thế giới thật kỳ diệu, thế nhưng còn làm cho bọn họ lại ở bên nhau, còn tiếp tục thành phu thê.
Chỗ này thực tệ hại, một cái giường tử tế còn không có, nhưng hai người vẫn không màng, chỉ muốn mau mau bóp chết đối phương!
Cho nên chờ đến lúc Triệu bà tử đá văng cửa hùng hổ tiến vào, thấy hai vợ chồng đang bóp cổ đối phương, rồi buông ra rất nhanh.
Triệu bà tử giận sôi máu, nhảy lên mắng: “Cả nhà mệt như chó, các ngươi còn rảnh rằng đùa giỡn nhau à! Lão nương hôm nay không cho các ngươi biết lợi hại của lão nương, thì không phải nương ngươi!”
Nói xong liền lấy đại một cái cái chổi, chạy lại đánh cả hai.
Trên giường hai người không né kịp, đều bị đánh vài cái, “Làm càn!” Nam tử nói rất khí thế, nhưng thanh âm lại không có hiệu quả.
Nữ tử châm chọc liếc mắt nhìn nam tử, quả nhiên Triệu bà tử vừa nghe nam tử nói hai chữ làm càn, thì chuyên môn đối phó nam tử.
“Làm càn? Lão nương làm càn với ngươi thì sao nào? Ngươi là từ bụng lão nương bò ra, lão nương dù đánh chết ngươi cũng không quá đáng!” Vì thế nam tử lại ăn vài cú đánh, vẫn là lão Triệu ở bên ngoài ho khan một tiếng, “Nháo cái gì, đều ra nhanh, thừa dịp nắng còn chưa lên, mau đi thu hoạch hoa màu!”
Hiện tại đúng là thời điểm gặt lúa, ban ngày ban mặt, mặt trời chưa lên, trời chưa nóng, hộ nhà nông, nếu muốn mát mẻ một chút, chỉ có thể thừa dịp buổi tối hoặc là buổi sáng sớm đi gặt lúa.
Buổi tối không nhìn thấy? Đốt đèn lồng là được rồi, thời tiết này nói không chừng trời sắp đổ mưa, bông lúa trên mặt đất mà phát mầm thì không phải giảm sản lượng sao?
Quần quật làm cả một năm, tất cả mọi người đều liều mạng dùng sức thu hoạch thật nhanh.
Cũng không biết có phải do mệt nhọc quá độ, hay là nguyên nhân khác, hai vợ chồng lão nhị Triệu gia, một giấc ngủ đến khi tỉnh, lại đổi thành hai người khác, tuy rằng thân thể vẫn như cũ, nhưng người cũng đã thay đổi.
Đối với hai người kia, tuyệt đối là khiếp sợ, nguyên nhân là, bọn họ vốn đã chết.
Hơn nữa hai người cùng táng thân trong biển lửa, thi cốt không còn, hiện giờ lại thành hai vợ chồng lão nhị Triệu gia, chuyện này … chuyện này, quả thực không dám tưởng tượng.
Từ lúc mở mắt đến lúc phát hiện đối phương là người kia, chỉ trong một cái nháy mắt, chuyện này có thể nói là ăn ý và duyên phận không?
Cho nên trong nháy mắt hai người phát hiện đối phương, liền bóp cổ lẫn nhau, mong muốn nhanh chóng tiêu diệt người kia.
Chỉ là còn chưa làm xong, đã bị Triệu bà tử xen ngang, còn bị đánh vài cái.
Bất luận là ai, từ hoàng cung tráng lệ huy hoàng, bị đổi sang một căn phòng ở nông thôn, có thể thích ứng mới là lạ. Đặc biệt là đồ ăn, hiện thời món mặn đều không có, tuy rằng đời trước, hai người ăn mặn cũng đủ nhiều, đều là sơn hào hải vị, ngẫu nhiên ăn một chút cháo sáng thanh đạm, cũng là tình thú, nhưng là tình thú cũng không thể luôn ăn cơm trắng nha, đặc biệt họ còn phải làm việc nhà nông.
Cho dù bọn họ thừa hưởng thân thể của nguyên chủ, nhưng theo tâm lý mà nói, vốn là Hoàng Đế và Hoàng Hậu nay phải làm việc, tư vị này, có thể gọi là ‘mất hồn’.
Cho nên hai người cũng chỉ cấu véo nhau lần đầu, thời gian còn lại, đều vội vàng như chó, mỗi ngày ăn xong cơm chiều, chỉ mong được ngủ không thức dậy, sức lực động tay động chân đều không có.
Không muốn làm việc sao? Ngươi cho rằng ngươi vẫn cao cao tại thượng à, hiện tại thân phận của ngươi là nhi tử Triệu gia, con dâu Triệu gia, trừ phi muốn chết, bằng không phải làm việc.
Hơn nữa, hai người mới đến, tình huống cơ bản cũng không biết rõ ràng, muốn chạy trốn, cũng không phải nói chạy liền chạy, bọn họ tuy rằng không đi ra ngoài nhiều, nhưng cũng biết muốn trốn chạy thì phải có tiền, không có tiền một bước khó đi. Còn có làm lưu dân phải có lộ dẫn, yêu cầu lộ dẫn, phải có hộ tịch, đáng tiếc hộ tịch lại do gia chủ là lão Triệu nắm giữ, hoàn toàn không dính dáng đến hai người.
Sở Tuyên làm quan lớn nhất mười mấy năm, hiện tại là lão nhị Triệu gia Triệu Thủy Sinh, đương nhiên biết quy củ này nọ, hắn còn lục soát rất nhiều lần trong phòng mình, không tìm được tiền bạc gì, nhưng lại tìm được một hang chuột, người thì không bị dọa sợ, nam nhân sao, không sợ chuột, nhưng tình trạng hiện tại, thật là chịu đủ rồi.
Dưới ánh mặt trời gay gắt xuống ruộng làm việc nhà nông, làm không tốt thì không được ăn cơm. Sở Tuyên còn nghĩ phản kháng một phen, phải biết rằng đời trước hắn vẫn có chút giá trị vũ lực nhưng Triệu Thủy Sinh này trời sinh thân thể không cường tráng, dựa theo cách nói của người Triệu Gia Trang, chính là có chút tiểu bạch kiểm, tại địa phương này ở nông thôn, làm việc không tốt thì bị người khinh thường, mà Triệu Thủy Sinh chính là người bị khinh thường kia.
Những người khác đều cho rằng hắn làm việc không có mấy sức lực, chỉ có thể làm liên lụy người khác.
Mà tức phụ Triệu Thủy Sinh là Lý Lê Hoa lại khác biệt, sức lực rất lớn, đừng nhìn người không to, nhưng làm việc nhà nông rất tốt, đây cũng là lý do lúc hai người cấu véo lẫn nhau, Sở Tuyên (Triệu Thủy Sinh) cảm thấy bất lực, nếu thật là Sở Tuyên, muốn bóp chết một nữ nhân không cần cố sức chút nào, hiện giờ là Triệu Thủy Sinh thì điều kiện phần cứng không tốt, thiếu chút nữa bị bà nương của mình bóp chết.
Dùng võ lực giải quyết, hình như rất bất lợi với Triệu Thủy Sinh.
Mà đối với Lý Thục Trinh hiện giờ là Lý Lê Hoa, nàng cũng rất buồn bực được không!
Vốn dĩ nghĩ cùng Sơ Tuyên đồng quy vu tận, trên thực tế cũng đã làm rồi, nhưng ai biết lại sống lại, sống lại thì sống lại đi, Sở Tuyên đáng giận kia vậy mà cũng cùng đến, hai người làm phu thê mười năm, thông qua một ít động tác nhỏ đã nhận ra nhau, huống chi một người nói ‘trẫm’, một người nói ‘bổn cung’, lại nhìn ánh mắt nhau thì lập tức phát hiện, sau đó kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Lý Thục Trinh nghĩ chính là, nam nhân ngoan độc này, thế nào lại như âm hồn không tan.
Sở Tuyên nghĩ chính là, nữ nhân ác độc này, thế nào lại theo mình như bóng với hình?
Trong khoảng thời gian này hai người không có lúc nào không nghĩ tới hai việc, một là còn có thể trở lại nơi cũ hay không, dù chỉ nhìn một chút cũng tốt; hai là, làm sao giết chết đối phương!
Hai người đều cảm thấy đối phương ở đời trước hại mình như vậy, đời này không báo thù, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, ở Triệu Gia Trang, thời điểm thu hoạch, làm sao giết chết đối phương nha, hoàn toàn không có cơ hội biết không? Hơn nữa hai người đều đề phòng lẫn nhau, thân thể bên ngoài mệt, tâm lý bên trong càng mệt. Hai người đều không đắc thủ.
Buổi tối còn phải ở chung một phòng, không phải bọn họ một hai phải ở chung, là phòng Triệu gia chỉ có chừng đó, không ở cùng nhau, vậy ngươi ra cửa sau cho sâu cắn đi! Đáng nói là, dựa vào cái gì mà hắn / nàng đi ra ngoài ngủ nha, không có cửa đâu!
Từ lúc trọng sinh tới nay, hai người đều uất nghẹn, coi thường đối phương như nhau.
Không thể không nói, năng lực thích ứng của con người rất mạnh; ngạo khí trong xương cốt, trong tình huống ăn không đủ no, cũng không biết chạy đi đâu.
Triệu Thủy Sinh có đôi khi nghĩ, dù sao hiện tại hắn cũng không phải hoàng đế, dù thành dạng này thì cũng không ai biết.
Bởi vì ngày mùa, cho nên hắn còn không kịp hỏi thăm chuyện triều đại này, hắn nghĩ, nếu mình còn ở Đại Hạ, như vậy ngôi vị hoàng đế hiện tại, nói không chừng là con cháu của mình.
Lúc trước Hoàng Hậu muốn mình chết, còn không phải vì để nhi tử nàng thượng vị, như vậy hiện tại nếu nhi tử Hoàng Hậu ở ngôi vị hoàng đế, có phải đối với Hoàng Hậu càng có lợi hơn chút?
Lúc này, Triệu Thủy Sinh cảm thấy điều kiện vật chất không thỏa mãn thì tính toán tìm một con đường ra, ngốc ở Triệu Gia Trang, hắn cảm thấy thật lãng phí thời gian.
Hắn nghĩ, chờ ngày mùa qua đi, nhất định phải hỏi thăm thật tốt. Mơ màng hồ đồ sinh hoạt, không phải chuyện hắn, một hoàng đế nên làm.
Mà so sánh thì tính thích ứng của nữ nhân lớn hơn một chút, đại khái vì Lý Lê Hoa trước kia thường xuyên làm việc nhà nông, cho nên thời điểm ngày mùa, ngoại trừ giai đoạn ban đầu thích ứng, kế tiếp tốt hơn nhiều rồi, tuy rằng tâm lý rất không thoải mái, nàng là một nữ tử qua hai ba mươi năm sinh hoạt quý tộc, lập tức biến thành nông phụ ở nông thôn, còn phải làm việc dưới ánh mặt trời, sau một ngày mặt và cổ đều bị phơi đỏ bừng, còn không có phấn dưỡng nhan, nếu như thế mà còn nhịn được thì còn có cái gì không nhịn được nữa.
Hơn nữa, làm nhiều như vậy, ăn cơm no cũng là một vấn đề, quả thực là so với thô sử bà tử Lý gia của bọn họ trước kia còn không bằng.
Thô sử bà tử nhà nàng, làm việc còn có tiền tiêu vặt, đây bọn họ làm việc nếu hơi chậm chút, đã bị Triệu bà tử mắng, lời nói khó nghe muốn đoạt mệnh.
Trước kia, nếu ai dám ở trước mặt nàng mắng như vậy, tuyệt đối lãnh kết cục bị phạt trượng. Sao có thể dung được bà ta làm càn như vậy?
Bất quá cũng phải nói nàng hiểu rõ hiện thực, hiện tại nàng chỉ là Lý Lê Hoa, Triệu bà tử là bà bà của nàng, ở Đại Hạ hiếu đạo trị thiên hạ, nàng ở trong cung, đối xử với Thái Hậu không thích nàng cũng phải cung phải kính, Triệu bà tử này, thật đúng không động vào được, bằng không đoán chừng kết cục so với hiện tại còn muốn thảm hơn.
Trước kia cảm thấy thịt cá ăn không vào, vụ thu hoạch mấy ngày này, Lý Thục Trinh vạn phần tưởng niệm những thịt cá đó, người thật nên tích phúc, bằng không sẽ bị báo ứng không phải sao? Đây là phạt nàng tội bỏ mứa thịt cá đi.
Còn chuyện muốn tự tử? Lý Thục Trinh cũng suy nghĩ cẩn thận, nàng ở đời trước đã chết qua một lần, trời xanh dùng phương thức này giúp mình sống sót, bản thân còn muốn tìm chết tìm sống, thì thật xin lỗi ông trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT