Chạng vạng.


Nhiễm Nhan vừa mới trang điểm xong, chuẩn bị theo Nhiễm Vân Sinh ra cửa, vừa ra khỏi cửa liền thấy Lưu Thanh Tùng toàn thân chật vật, hơi gật đầu nói: "Lưu y sinh đã trở lại"

Lưu Thanh Tùng đánh giá Nhiễm Nhan một lần từ trên xuống dưới, Nhiễm Nhan mặc một kiện cẩm y giao lãnh tay áo rộng phết đất màu xanh ngọc và màu tím , bên trên có thêu từng cụm hoa quỳnh màu nguyệt bạch, dải lụa choàng ở khuỷu tay cũng cùng màu nguyệt bạch có hoa văn, trên tóc cài cây vân trâm bằng bạch ngọc, tóc đen như thác nước, phản chiếu gương mặt thanh lãnh, tạo cảm giác đặc biệt lãnh diễm.

"Thôi, xem ngươi là mỹ nhân nên ta liền không so đo." Lưu Thanh Tùng than một tiếng, ánh mắt dừng ở cây vân trâm trên tóc nàng, trên mặt bỗng hiện lên một nụ cười bát quát đầy ái muội, chồm sát vào nói: "Cửu Lang đem hai cây trâm này tặng cho ngươi?"

Nhiễm Nhan sớm đoán được là của Tiêu Tụng tặng, lúc này nghe Lưu Thanh Tùng nói toạc ra, cũng không quá kinh ngạc, chỉ gật đầu.

"Nhanh như vậy! Còn đi hỏi ta biện pháp lấy lòng nữ nhân, quả nhiên là con hồ ly!" Lưu Thanh Tùng lẩm bẩm.

Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, "Ý của ngươi là hay cây trâm này có ý nghĩa đặc biệt gì à?"

"Ngươi không biết?" lần này đến phiên Lưu Thanh Tùng giật mình, hoá ra Tiêu Tụng lại lén lút mà đem đồ quý trọng đưa cho người ta như vậy. Lưu Thanh Tùng hơi chột dạ, hắn nói toạc chuyện này ra, cũng không biết có gặp rắc rối hay không, nhưng nếu đã nói, hắn cũng không có thói quen nói một nửa lưu một nửa, "Đôi vân trâm kia là món đồ chỉ có phu nhân của con vợ cả Tiêu thị mới có thể có được, giống như Trịnh thị là một cái vòng tay...mỗi đại tộc đều có loại đồ vật tượng trưng thân phận này, ngươi không biết sao?". Những việc này, bên ngoài hoặc nhiều hoặc ít đều có lưu truyền, nhà bình thường có chút thân phận, đối với những chuyện này của các môn phiệt đại tộc đều biết.

Nhiễm Nhan không để ý tới Lưu Thanh Tùng đang lải nhải, xoay người về phòng, đem hai cây vân trâm tháo xuống dưới, cẩn thận cất đi, phụ tùng trên đầu thì đổi thành trâm ngọc mỡ dê bình thường.

Một món đồ vật quý hay không quý trong mắt Nhiễm Nhan đều không phải quá quan trọng, nhưng nếu đồ vật có hàm nghĩa đặc thù như vậy, thì là chuyện khác.

Cất gọn đồ xong, liền cùng Nhiễm Vân Sinh lên xe ngựa đi đến Tô phủ.




Phường thị trong trấn Tụ Thủy được phân chia cũng không rõ ràng, khu vực dân cư sinh sống cùng với cửa hàng phố xá cơ bản là lẫn lộn nhau, chỉ có một tuyến đường chính là tập trung nhiều cửa hàng, mà Tô phủ thì tọa lạc ngay trên chỗ đông đúc nhất của tuyến đường chính.

Nhiễm Vân Sinh hiển nhiên là khách quí của Tô thị, sớm đã có phó tì chờ ở cửa, đi đầu là một vị trưởng giả khoảng hơn 50 tuổi, một thân vải bố thô y, nhưng tinh thần quắc thước, một đôi mắt sáng ngời mà hẹp dài làm người khác tuyệt đối không dám khinh thị hắn.

"Mộc quản gia, đã lâu không thấy." Nhiễm Vân Sinh lên tiếng trước vị lão giả kia.

Lão nhân cười cởi mở, có vẻ vô cùng quen thuộc, "Thập Lang lâu không tới thăm, sợ là đã sớm đem ông lão ta đây quên mất."

Hai người cười nói vài câu, Nhiễm Vân Sinh chỉ thuận miệng nói qua thân phận của Nhiễm Nhan.

Tới nội môn, sắc trời đã có chút tối, lồng đèn trên cửa chiếu lên mái khắc hoa, hai trụ cẩm thạch hoa văn hai bên, điệu thấp lại rất có phong cách riêng.




Vừa mới bước vào nội môn, Nhiễm Nhan liền nhìn thấy hơn mười nữ tử đứng yên trước hành lanh đối diện, đằng sau là mười hai thị tỳ mặc váy xanh bích đứng theo hình quạt, đứng đầu là một nữ tử trên dưới 28 tuổi, khuôn mặt trắng nõn, vầng trán no đủ, mắt phượng mày thanh, mũi cao thẳng, một thân hoa phục gấm màu lục đậm viền hoa mẫu đơn, đầu tóc đen dày búi thành một cái búi phi thiên đơn giản, trên tóc chỉ cắm hai cây ngọc trâm xanh biếc, trên cổ đeo một chuỗi ngọc màu đỏ sẫm, xuyến tuệ màu đỏ, hai tay nhẹ nhàng giao nhau trước bụng, tay áo theo tư thế của nàng lẳng lặng rũ hai bên sườn.

Ấn tượng đầu tiên của Nhiễm Nhan đối với nữ tử này là cao quý, làn da nàng trắng nõn lại mặc y phục màu lục và đỏ, nhưng một chút cũng không làm người khác cảm thấy tục khí, ngược lại có vẻ trầm ổn ưu nhã, mà thanh lịch.

"Thiếp không thể nghênh đón từ xa, mong Thập Lang chớ trách tội." Tô thị chậm rãi khom người, đầu hơi rũ, có thể thấy được vầng trán no đủ và đôi mắt rũ xuống của nàng, tay áo hai bên khẽ lay động, ý nhị nói không nên lời.

"Phu nhân nói quá lời, Nhiễm gia được Tô gia chiếu cố, một đường an ổn thuận lợi, mỗi lần đều có thể thuận lợi giao hàng, Ẩn Chi cùng phụ thân đều mang ơn đội nghĩa." Nhiễm Vân Sinh chắp tay nói.

Tô thị cười nhẹ, "Thập Lang vẫn là biết nói chuyện như vậy." Ánh mắt nàng chuyển qua Nhiễm Nhan đang mang mịch li, "Vị này chính là?"

"Đây là đường muội, trong tộc đứng thứ mười bảy, khuê danh chỉ một chữ Nhan." Nhiễm Vân Sinh nói.

Nhiễm Nhan khom người hành lễ với Tô thị, "Nhi gặp qua Tô phu nhân."

"Không cần đa lễ." Tô thị tiến lên đỡ nhẹ nàng một chút, dẫn hai người vào trong sảnh.




Cách mịch li, Nhiễm Nhan có thể không kiêng nể gì mà đánh giá Tô thị. Nữ tử này cùng với tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng, vừa không phải khôn khéo giỏi giang, cũng không phải đanh đá khéo đưa đẩy như Vương Hi Phượng, diện mạo cũng không quá minh diễm động lòng người, khi vừa nhìn thấy, sẽ có chút thất vọng, nhưng mà loại khí chất độc đáo trên người Tô thị, lại làm người khó có thể bỏ qua.

Vào tới trong sảnh, Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, lúc Tô thị quay lại, ánh mắt dừng ở trên mặt Nhiễm Nhan, "Lang quân nương tử của Nhiễm thị đều thật xinh đẹp."

Không khen ngợi quá mức, lại làm người khác cảm thấy vô cùng chân thành.

Tiệc cũng không có ca vũ trợ hứng như những nơi khác, chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm, hàn huyên một chút về hợp tác sinh ý năm sau.

Nhiễm Nhan phát hiện, Tô thị này nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu nói ra đều rất có kiến giải.

Xong một bữa cơm, không thể nói là tận hứng, cũng không thể coi là nhàm chán.

"Chuỗi ngọc của phu nhân thật xinh đẹp." Vừa ra đến trước cửa, Nhiễm Nhan nói.

Tô thị cười nhẹ, lại không tiếp lời.

Chuỗi ngọc vốn là để trang trí phần cổ cho tượng Phật, sau này được Phật giáo truyền vào, đến thời Đường, được các nương tử yêu cái đẹp chiếu theo rồi thay đổi, chế thành dạng trang sức, mà chuỗi hồng ngọc trên cổ Tô thị này hiển nhiên không phải là đồ trang sức, hồng tuệ bên dưới tuy rằng được giữ rất sạch sẽ, nhưng lại không mới.



Tô thị tiễn Nhiễm Vân Sinh cùng Nhiễm Nhan đến ngoài cửa, nhìn bọn họ lên xe.
Nhiễm Nhan quỳ ngồi ở bên cửa sổ, đem mành xe đẩy ra một chút, nhìn về Tô gia,lại thấy Tô thị đang xoay người định quay vào, lại bị người hầu gọi lại, thì thầmvài câu.
Tô thị quay đầu lại nhìn quanh về phía một cái ngõ nhỏ khác, Nhiễm Nhan theo ánhmắt nàng, lại thấy một nam nhân trung niên đứng dựa ở ven đường.
"A Nhan đối với Tô thị cảm thấy hứng thú như vậy à?" Nhiễm Vân Sinh cười nói.
Nhiễm Nhan nói: "Ngươi mau nhìn xem, có lang quân trung niên tới tìm Tô thị."
"Ngươi chừng nào thì cũng học theo sở thích của Lưu y sinh?" Nhiễm Vân Sinh tuynói như vậy, vẫn chồm qua, nhìn theo khe hở ra ngoài, "Lang quân kia thoạt nhìnlén lén lút lút."
Nhiễm Nhan quan sát thử, thấy Tô thị đã vào phủ, người trung niên kia còn canhgiữ ở ngoài cửa, tựa hồ không định rời đi, cũng không có ý gọi cửa.
"Thật là kỳ quái." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.
Nhiễm Vân Sinh không để trong lòng, chỉ nói: "Phu quân của Tô thị đã mất từ mườinăm trước, từ đó vẫn luôn có lang quân dây dưa không dứt. Tô thị vốn dĩ đã thoátly bổn gia không sai biệt lắm, sau khi Mộc lang quân qua đời, Tô thị không có chỗdựa, cho nên đi tìm bổn gia nhận thân, những năm gần đây, Tô thị lập nên mộtgia nghiệp lớn như vậy, mới được bổn gia thừa nhận, nếu không một nữ tử yếu ớt,chỉ sợ có kiếm được gia sản cũng không giữ được."
"Nhà của Mộc lang quân mặc kệ sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Mộc lang quân là ở rể Tô gia, hai nhà là thế giao, nghe nói là có chút quan hệhuyết thống từ thời ông cố." Nhiễm Vân Sinh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play