Nắng sớm càng ngày càng rực rỡ, như muốn chiếu rọi đến toàn bộ những góc tối âm u trên thế giới.

Hoa ngọc trâm trên đỉnh núi đã đến thời kỳ héo tàn, cánh hoa màu trắng hơi khô rũ xuống, theo cơn gió thổi qua khoan thai rụng trên mặt đất.




Tiêu Tụng vừa mới đi đến trước chùa Vân Tòng, liền thấy bên dưới một gốc liễu có chút khô cằn, một thanh niên mặc bộ áo bào tay rộng màu xanh đang đứng, trên đầu có dính mấy cọng cỏ khô, trên mặt trên người dính đầy tro bụi, bộ dạng túng quẫn.

Trong nháy mắt thanh niên nhìn thấy Tiêu Tụng, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ lên, vài bước vọt đến trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu nhân đê tiện!"

Ánh mắt Tiêu Tụng hơi lóe lên, một tên thư sinh tay trói gà không chặt như Tang Thần mà có thể chạy thoát khỏi tay hộ vệ đắc lực của hắn, quả nhiên ngoại trừ một bụng "tử rằng" ra, vẫn là có chút đầu óc.

"Tùy Viễn quá khen, tính tình này của ta cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi như thế nào cho tới hôm nay mới thấy rõ?" đối với chỉ trích của Tang Thần, Tiêu Tụng không giận mà cười. Lúc hắn cười vô cùng xán lạng, làm người khác cảm thấy hắn thật sự vui vẻ, mà không phải làm bộ hoặc có lệ.


Tang Thần lửa giận cháy tận trời, mặt đỏ tai hồng, cả người có chút run rẩy, ngạnh cổ nói: "Đồ vô sỉ! Tại hạ có nguyện ý kế thừa tước vị hay không, có nguyện ý làm con cháu Thôi gia hay không, cùng ngươi có liên quan gì? Ngươi dựa vào cái gì mà đem tại hạ trói về?"

Tiêu Tụng vẫn mang bộ dáng vân đạm phong khinh, khoanh tay nhìn hắn nói: "Ngươi có xích tử chi tâm là chuyện tốt, nhưng thiên chân đến loại trình độ này thật đúng là làm người khác nhìn không nổi. Hoàng Thượng cố ý để ngươi kế thừa tước vị, ngươi không hiểu chuyện, ta thân là thần tử đương nhiên phải vì hắn phân ưu, bằng không ta cầm những bổng lộc đó cũng thấy thực đuối lý."

"Cho dù là ý tứ của Hoàng Thượng, ngươi sớm không trói muộn không trói, cố tình ngay lúc này trói ta mang về Trường An, đừng tưởng rằng như vậy là có thể che giấu được tâm tư xấu xa kia của ngươi! Ta đã hướng Nhiễm phủ đề thân trước." Cặp mắt luôn thanh triệt của Tang Thần lúc này như muốn phun ra lửa, hắn biết, dù có không bị trói đi, khả năng hắn có thể cưới được Nhiễm Nhan cũng không lớn hơn Tiêu Tụng, nhưng bị người khác cứng rắn bắt trói mang đi, hắn sao có thể không cảm thấy buồn bực.

Nụ cười trên mặt Tiêu Tụng dần dần thu lại, chậm rãi nói: "Xấu xa? Ngươi có biết, học thức của ta không bằng ngươi, cũng không có nghĩa là ngươi thông minh hơn ta bao nhiêu, chỉ là tâm tư của ta chưa bao giờ đặt hết vào chuyện học, ngươi cho rằng chỉ bằng vào một bụng tài học là có thể làm quan lớn sao? Cái cần thiết chính là phần xấu xa này."




Tang Thần mím môi, gắt gao trừng mắt nhìn Tiêu Tụng, lại không đáp lời. Hắn cũng không phải không hiểu làm người xử thế, chỉ là không muốn hiểu. Cũng giống như trước kia hắn luôn cho rằng tất cả người xuất gia trong chùa chiền am miếu đều là một lòng hướng Phật, nhưng mà trên thực tế rất nhiều hòa thượng trong chùa đều thu nhận tiền tài, thậm chí còn có mấy am ni cô trực tiếp biến tướng thành kỹ quán tư nhân cho giới quyền quý phong lưu mua vui. Những việc này nghe thấy không thể tưởng tượng cỡ nào, hoang đường và dơ bẩn cỡ nào, hắn căn bản không muốn biết. Phật đạo còn như thế, nói gì đến quan trường ngươi lừa ta gạt.

"Ngươi có thể làm ra bùn lắng vô cùng tinh thuần, ta không những không khinh thường ngươi, còn rất thưởng thức, chẳng qua..." trên mặt Tiêu Tụng đã hoàn toàn không có nụ cười ngụy trang, hắn nhìn Tang Thần nói từng câu từng chữ: "Bất tuệ nhân chi bất dĩ tri, hoạn kỳ bất năng dã*. Thân là lang quân, ngươi muốn trong sạch cho đến cùng, lại không muốn tuổi xuân chết sớm, vậy thì nên rời xa quyền lực rời xa triều đình đi, nhưng ngươi như vậy, bảo hộ không được Nhiễm Thập Thất Nương."


*luận ngữ = người quân tử không cần lo người khác không hiểu mình, chỉ cần lo mình không có năng lực




Làm người không cần lo lắng người khác không hiểu mình, chỉ cần lo lắng mình không có năng lực. Hoặc là làm chính mình cường đại lên, có thể bảo hộ người mình muốn bảo hộ, hoặc là sớm mà ẩn vào trong cái ngóc ngách nào đó làm ẩn sĩ không hỏi đến thế sự. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, cũng dùng đạo lý này, muốn lên tới đỉnh là phải dẫm lên rất nhiều người mới bò được lên trên, trên tay sao có thể không dính những thứ dơ bẩn.




Tang Thần một lòng toàn tâm toàn ý mà nghiên cứu học vấn, với tài hoa của hắn, ngày sau rất có hy vọng trở thành học giả uyên thâm làm người tôn sùng như Khổng, Mạnh, đáng tiếc hắn coi trọng Nhiễm Nhan vốn không cùng đường với hắn. Sở trường của Nhiễm Nhan, đã chú định là phải móc nối với quyền lực, nếu không vô pháp đấu tranh với thế lực bóng tối, vì vong linh mà tẩy oan.


Tiêu Tụng nói xong, cảm thấy có chút không thể hiểu được chính mình, hôm nay không biết là cọng dây thần kinh nào bị gắn lộn rồi, vậy mà còn đi thuyết giáo. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Tang Thần, phất tay áo bỏ đi.




"Còn không phải là quyền mưu sao. Đúng như lời ngươi nói, không làm, cũng không có nghĩa là ta không biết." Tang Thần hét lớn với bóng lưng của hắn, phảng phất như đang tuyên thệ, ánh mặt trời trắng sáng rọi lên người hắn, cặp mắt đen trong vắt như suối, so với khi nghiên cứu học vấn lại càng thêm bướng bỉnh kiên nghị.




Bước chân Tiêu Tụng khựng lại, hơi quay đầu lại, gương mặt nghiêng tuyệt đẹp của hắn, dưới ánh mặt trời lộ ra hàm răng trắng tinh, thanh âm mị hoặc mang ý cười nhàn nhạt, "Phải không, tại hạ rửa mắt mong chờ."

Đều nói thiện cờ giả thiện mưu*, Tang Thần, ngươi cũng đừng để bị chết quá nhanh.


*người chơi cờ giỏi thì cũng giỏi mưu mẹo




Tiêu Tụng thong thả ung dung mà bước vào chùa Vân Tòng, Bạch Nghĩa từ bên cạnh cửa xuất hiện, chắp tay nói: "Thuộc hạ đặc biệt tới lĩnh tội."

Tiêu Tụng như không nhìn thấy hắn, chỉ đi thẳng đến thiền phòng ở tạm, trong lòng Bạch Nghĩa khẩn trương, biết lần này khẳng định là ăn không hết gói đem đi, vội vàng bước nhanh theo.

Vào trong thiền phòng, Tiêu Tụng cởi áo ngoài ra, tùy tay ném lên bình phong, quỳ ngồi ở trước kỷ, rót cho mình một chén nước, nhẹ nhàng uống vài ngụm, rồi nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn coi Bạch Nghĩa đang quỳ thẳng người dưới hành lang là không khí.

Bạch Nghĩa rũ đầu xuống, liếc trộm trong phòng, gió thu lạnh lẽo thổi lên mồ hôi ướt đẫm trên trán, trên sống lưng hắn, mồ hôi trên đầu tích thành giọt chậm rãi chảy theo sườn mặt đi xuống, ngứa đến khó chịu, hắn lại không dám giơ tay lau đi.

Ước chừng qua một khắc, Tiêu Tụng mới mở mắt ra nói: "Vào đi."

Bạch Nghĩa một chút cũng không dám chậm trễ, vội đứng lên, bước vài bước vào đến bên trong.




"Ngồi." Tiêu Tụng duỗi tay cầm lấy một quyển công văn trên bàn, cúi đầu đọc, không hề có ý tứ muốn vấn tội.

Bạch nghĩa như đứng đống lửa, như ngồi đống than, duỗi trường cổ nhìn hắn xem xong một quyển công văn, đề bút duyệt, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại thấy hắn mở ra một quyển khác, tức khắc nhịn lại, trong chốc lát lại thấy hắn đề bút, Bạch Nghĩa lại lần nữa thẳng thân duỗi cổ.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, luôn không bắt được một cơ hội mở miệng nào, trơ mắt mà nhìn Tiêu Tụng đem một chồng công văn thật dày phê duyệt xong, thời gian đã qua nửa canh giờ, cổ đã cứng còng.

"Lang quân." Bạch nghĩa rốt cuộc bắt lấy thời cơ, lập tức ra tiếng nói: "Thuộc hạ đặc biệt tới thỉnh tội"

Tiêu Tụng hoạt động tay phải đang mỏi một chút, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Nga?"

Bạch Nghĩa trong lòng khẩn trương, vội vàng đem "Hành vi phạm tội" của mình nhất nhất liệt kê ra, "Thuộc hạ không nên không màng thượng lệnh, khiến Nhiễm Thập Thất Nương cùng với thị tỳ suýt nữa bỏ mạng, thuộc hạ không nên thất thủ giết Tịnh Viên sư thái! Thỉnh lang quân trách phạt."

Đao kiếm không có mắt, ai cũng không nghĩ tới thời điểm đánh nhau Tịnh Viên sư thái đột nhiên tự tìm đường chết, Tiêu Tụng cũng không phải người vô lý, chỉ liếc mắt một cái, "Ngươi có phải cảm thấy, ta sai ngươi bảo hộ Nhiễm Thập Thất Nương là xuất phát từ tư tâm hay không?"

Bạch Nghĩa làm hộ vệ cho hắn đã sắp tám năm, trong lòng Bạch Nghĩa nghĩ cái gì, hắn sao có thể không biết.




Tiêu Tụng lạnh lùng nói: "Nàng là nhân vật quan trọng tham gia phá án, thủ đoạn nghiệm thi lợi hại, nếu ngươi là hung thủ, có phải muốn xuống tay trừ bỏ nàng hay không?"

"Thuộc hạ biết sai" Bạch Nghĩa cảm thụ được khí thế cùng với cảm giác lạnh lẽo che trời lấp đất kia, cảm thấy mình hiện tại là đang trần như nhộng mà đứng ở băng thiên tuyết địa, nhưng trong lòng lại nóng đến lợi hại, như sắp cháy rụi.

"Không chỉ có ngươi, còn có Bôn Tiêu, đến một thư sinh tay trói gà không chặt mà cũng canh giữ không xong, ta nghe mà cảm thấy thẹn." Tiêu Tụng tức giận nói, lại giống như cũng không có tức giận bao nhiêu. Hắn bưng một ly trà dựa vào bên song cửa sổ, nheo mắt nhìn về phía xa, sau một lúc lâu mới nói: "Sau khi trở về chép Tâm kinh 800 lần, đi lãnh 30 quân côn. Ngươi truyền tin cho Bôn Tiêu, để hắn liệu mà làm."

Bạch Nghĩa thở phào nhẹ nhõm một hơi, có định số lượng là tốt, hắn tuy rằng cực kỳ thống hận viết chữ gì gì đó, nhưng so ra mà nói, trừng phạt này là còn nhẹ, "liệu mà làm" của Bôn Tiêu kia mới là tệ nhất, sau khi so sánh xong, trong lòng Bạch Nghĩa tức khắc trở nên cân bằng.




"Ngươi vừa rồi có nghe thấy ta nói chuyện với Tang Tùy Viễn không?" Tiêu Tụng rũ mắt nhìn Bạch Nghĩa đang muốn lui xuống.

Bạch Nghĩa trong lòng giật thót, chỉ phải nói: "Có."

Tiêu Tụng nhìn ảnh ngược của mình trong ly nước, có vẻ vô cùng hoang mang, "Ngươi có phát giác ta gần đây càng ngày càng lương thiện hay không?"

Câu này phải trả lời kiểu gì? Nói là lương thiện, so với hôm qua bức một Huyện thừa thiếu điều muốn dẫn cả nhà già trẻ ra tự sát sạch sẽ, hôm nay vậy là lương thiện. Bạch Nghĩa bất an mà liếc mắt nhìn Tiêu Tụng, thở cũng không dám thở mạnh.

"A, Tang Tùy Viễn...ngươi vẫn luôn treo trên cao, ta sao có thể xoay chuyển." Tiêu Tụng nhìn chằm chằm những cánh hoa ngọc trâm ngẫu nhiên được gió đưa tới bên ngoài, đôi mắt luôn luôn lộng lẫy, dần dần trở nên sâu thẳm.


Nguyên nhân hắn kích thích Tang Thần kỳ thật khá phức tạp, đến bây giờ chính hắn cũng không rõ, bất quá hắn cũng chỉ cần minh bạch một điểm, đó là muốn đem những gì đã từng thua, mà xoay chuyển trở lại.

Về phần Nhiễm Nhan, đôi mắt Tiêu Tụng hơi rũ xuống, hỏi Bạch Nghĩa: "Ngươi nói ta có muốn mang nương tử kia về nhà hay không?"

Bạch Nghĩa toát mồ hôi dầm dề, nghĩ thầm ngươi đường đường là một Hình Bộ thị lang, lang quân dòng chính của Lan Lăng Tiêu thị, vấn đề này phải nghĩ sao? Muốn thì cưới, không muốn thì không cưới. Nhưng nghĩ lại, lang quân mệnh ngạnh khắc thê, hắn có cái suy nghĩ này...không phải là đã động tâm đi? Cho nên mới quan tâm đến an nguy của Nhiễm Thập Thất Nương?

Chuyện như vậy, chính bản thân Tiêu Tụng còn không nhìn ra, Bạch Nghĩa càng không dám nói ra ngoài miệng, chỉ có thể khoanh tay đứng im.

Tiêu Tụng hơi hơi phất tay, Bạch Nghĩa tức khắc như được đại xá, cả người nhẹ nhàng, hắn tuy rằng vô cùng sốt ruột muốn chạy, trên mặt lại không thể lộ ra, chỉ phải làm bộ cẩn thận trầm ổn, sau khi ra khỏi thiền phòng, lập tức co cẳng chạy như bay.




Bên ngoài chùa, Tang Thần đứng dưới cây liễu suy nghĩ thật lâu, nhìn nhìn Ảnh Mai am trên lưng chừng núi, đôi môi trơn bóng mím lại thành một đường thẳng.

Nhìn trong chốc lát, Tang Thần lê một thân mệt mỏi đi về hướng thiền phòng của Hoài Ẩn.

Đi dọc con đường quanh co, bên trong thiền phòng truyền ra thanh âm gõ mõ, càng đến gần, mùi đàn hương trong không khí càng rõ ràng.

"Sư thúc." Tang Thần đứng ở cửa kêu.

Tiếng mõ trong phòng khựng lại, một lát sau cửa phòng mở ra, Hoài Ẩn đi ra đứng dưới hành lang, nhàn nhạt liếc nhìn Tang Thần một cái nói: "Ta đi gọi người nấu nước."

"Ta muốn nói chuyện với ngài một lát." Tang Thần ngăn cản động tác mang guốc giày của Hoài Ẩn.

Đôi mắt phượng của Hoài Ẩn im lặng mà bình thản, lúc nhìn thẳng hắn, sẽ làm người tự biết xấu hổ, cũng sẽ làm người cảm thấy an tâm.

Tang Thần châm chước một chút, nói thẳng: "Ta muốn nhập sĩ."

Biểu tình luôn bình đạm của Hoài Ẩn lộ ra một tia kinh ngạc, đôi mày thon dài hơi nhăn lại, hiển nhiên là không tán đồng suy nghĩ của Tang Thần. Tang Thần là người có tâm linh chí thuần hiếm có, hắn cũng không phải là không biết thế sự hiểm ác, chỉ là gạt bỏ chúng qua một bên, cái này trong mắt Hoài Ẩn xem ra không phải là trốn tránh, mà là một loại tài năng, giống như hoa sen mọc ra từ trong bùn.

Đây là thiên tính, rất khó thay đổi, ở trên quan trường phức tạp, khả năng của hắn rất nhanh sẽ bị thu hẹp.

"Vì sao?" nếu là người khác, Hoài Ẩn cùng lắm cũng chỉ có một câu "Tùy bản tâm là được", nhưng đối mặt với đôi mắt trong trẻo lập lòe chờ mong của Tang Thần, hắn vẫn hỏi nhiều một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play