Mọi người xoay người nhìn về hướng thanh âm, một nam tử đĩnh bạt trong bộ quan phục màu đỏ đang khoanh tay đứng giữa cửa, làn da màu lúa mạch lộ rõ sức mạnh cường đại sáng lên dưới ánh mặt trời, trong cặp mắt như sao sáng rực lung linh kia, lúc này đang hàm chứa ý cười nhìn về phía Nhiễm Nhan.

"Tiêu lang quân" Hình Nương kinh ngạc cảm thán, lần trước nhìn thấy hắn là buổi tối, chỉ cảm thấy người này khí thế bất phàm, lớn lên cũng rất là tuấn mỹ, lại không nghĩ ban ngày nhìn, càng không nhìn ra một chỗ nào xấu.

Nhiễm Nhan cũng nhìn Tiêu Tụng, người bình thường ở chỗ ánh sáng đầy đủ sáng sủa, luôn sẽ lộ ra một ít khuyết điểm, còn hắn giống như như mượn thêm hào quang, càng thêm khí vũ hiên ngang, làm người không dám nhìn thẳng.

Tiêu Tụng hơi gật đầu với Hình Nương, rồi lại nhìn về phía Nhiễm Nhan nói: "Như thế nào, mới hơn tháng không gặp, Thập Thất Nương liền không nhớ rõ tại hạ?"




"Án Sát Sử" đội chính hành lễ với Tiêu Tụng.




Án Sát Sử là chức quan do triều đình phái đi tuần sát, khảo hạch quan lại các vùng, tương đương với Đề hình ngục của thời Tống. Tiêu Tụng thân là Hình Bộ thị lang, lúc này lấy thân phận Án Sát Sử xuất hiện ở thành Tô Châu, xuất hiện ở Ảnh Mai am, điều này nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Nhiễm Nhan cảm thấy chỉ sợ chức Thứ sử của Lưu Phẩm Nhượng đã có dao dộng, bất quá thay đổi Thứ sử của một Châu, nhìn như đơn giản, kỳ thật trong đó liên lụy rất nhiều quan hệ rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng, nếu thật sự muốn nhân dịp hai đại án này mà đổi hắn đi, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy.

"Gặp qua Tiêu lang quân." Nhiễm Nhan khom người với Tiêu Tụng.

"Thập Thất Nương không cần đa lễ." vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Tụng không giảm, lại một chút cũng không làm yếu đi uy thế của hắn. Hắn nhìn quanh bốn phía một vòng, giống như vô tình hỏi: "Nhiễm nương tử ở gần hiện trường vụ án, không biết có từng phát hiện chỗ nào khả nghi?"

Vấn đề này quá xảo quyệt, hắn rõ ràng biết nàng nhất định sẽ có giải thích, còn cố tình hỏi như vậy.

Nhiễm Nhan suy nghĩ một chút, nếu ngươi việc công xử theo phép công, như vậy ta cũng làm người qua đường bình thường thôi được rồi, "Chỉ nghe nói ở hiện trường vụ án có hoa ngọc trâm, ta biết ở không xa đằng sau cái viện này có một vườn hoa ngọc trâm, việc này ta đã bẩm báo cho Lưu Thứ Sử."

"Có thể đi nhìn được không?" Tiêu Tụng nói.

Nhiễm Nhan gật đầu, xoay người phân phó Vãn Lục: "Mang Án Sát Sử đi tới chỗ cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa ngọc trâm kia."

Vãn Lục ứng tiếng, khom người hành lễ với Tiêu Tụng, đi phía trước dẫn đường cho hắn.

Tiêu Tụng đi hai bước, quay đầu lại nhàn nhạt ném xuống một câu, "Nhiễm nương tử cũng cùng đi đi, để dễ giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho bản quan."

Cũng không phải hướng dẫn du lịch, yêu cầu giải thích cái gì? Nhiễm Nhan luôn cảm thấy tên Tiêu Tụng này không có việc gì liền thích kiếm chuyện, nhưng người ta hiện tại đang làm việc công, Nhiễm Nhan cũng chỉ có thể phối hợp mà đi theo.




Tiêu Tụng sau khi tiến vào nội thất vẫn chưa vội đi tới gần cái cửa sổ kia, mà là không chút để ý đánh giá hoàn cảnh bên trong phòng. Trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, sau khi màn che được treo lên, có thể nói vừa nhìn là thấy rõ ngay, mấy phủ binh còn đang tìm kiếm, đem đồ vật khả nghi đều chất lên một cái bàn nhỏ, chai lọ vại bình, đều đem xếp đầy trên kỷ.

Tiêu Tụng đối với mấy thứ gọi là "đồ vật khả nghi" cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ nhàn nhạt đảo mắt qua một cái liền dời mắt đi, khi hắn nhìn đến trên giường, ánh mắt dừng một chút, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên cây dù giấy trắng trơn xếp lại để bên cạnh giường.

Nhiễm Nhan trong lòng lộp bộp, thầm hận chính mình mới vừa rồi sao không đem dù cất đi. Nàng còn đang nghĩ ngợi, Tiêu Tụng đã nhấc chân đi đến bên cạnh giường cầm cây dù lên.

Bàn tay to thon dài hữu lực cầm thân dù màu trắng, nhìn có vẻ vô cùng cảnh đẹp ý vui, Nhiễm Nhan quan sát, đáy lòng không biết tại sao, lại có chút khẩn trương, nhưng chợt nghĩ lại, dù hắn có phát hiện kia kỳ thật là một thanh kiếm thì có thể thế nào? Trong Đường luật cũng không quy định, trong nhà không được cất vài thanh kiếm, càng không quy định không được đem kiếm làm thành cán dù.




"Thập Thất Nương thật là có tình thú." Tiêu Tụng cười như không cười mà vỗ vỗ lên cái cán dù phiếm lên ánh tím u lãnh, tay cầm cuối cán dù, lại không dùng lực, sau khi nhẹ nhàng vuốt qua, đem dù thả lại chỗ cũ, nửa đùa nửa thật: "Dù mà ngủ cũng đặt ở bên gối, không phải là tín vật đính ước đi?"

Hình Nương khẩn trương nói: "Tiêu Án Sát Sử cũng không thể nói giỡn như thế, nương tử nhà ta thanh thanh bạch bạch, như thế nào sẽ cùng người khác đính ước."

Bị Hình Nương cãi lời, Tiêu Tụng cũng không có bộ dáng tức giận, chỉ cười nhẹ, nâng bước đi đến dưới cửa sổ.




Cánh cửa mở ra, có thể thấy trên sườn núi cách đó không xa quả nhiên có một mảng lớn hoa ngọc trâm tươi tốt, từ xa nhìn đến như là một mảng lớn tuyết chưa tan.

"Thật là cảnh trí không tồi, Thập Thất Nương ngày thường ngồi ở nơi này làm những gì vậy?" Tiêu Tụng quay đầu lại hỏi.

Nhiễm Nhan thanh âm đều đều, "Thêu hoa."

Nhiễm Nhan xưa nay yêu nhất ngồi ở chỗ này nhìn cảnh trí bên ngoài nghĩ chuyện, nhưng nàng không thể nói như vậy, nếu trả lời "nghĩ chuyện", Tiêu Tụng nhất định sẽ lại hỏi, nghĩ chuyện gì? Chuyện đang nghĩ có quan hệ với vụ án hay không? Mỗi ngày ngồi nhìn vườn hoa có phát hiện dị trạng gì hay không? Có phát hiện người nào hay không? Có thấy ai đi xử lý vườn hoa hay không?...

Nàng trả lời là thêu hoa, tuy rằng biết rõ Tiêu Tụng không tin, nhưng vẫn tốt hơn so với bị hỏi tới hỏi lui.




"Ta nghe nói các nương tử thêu hoa bình thường mỗi một canh giờ phải nhìn ra xa để nghỉ một chút, ngươi ngày thường có từng chú ý thấy người nào xử lý vườn hoa này không?" Tiêu Tụng phảng phất như hoàn toàn không nhận thấy Nhiễm Nhan đang cự người ngàn dặm, tiếp tục hỏi.

Nhiễm Nhan thầm than một tiếng, sao cái gì hắn cũng đều có thể vòng đến chính đề được, thanh âm đều đều nói: "Tiêu Án Sát Sử có cái gì không ngại hỏi thẳng, ta biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm, phá án chú ý hiệu suất, ngài nói có phải không?"

Lập tức toàn bộ một phòng người đều ngơ ngẩn, cả đám phủ binh đang lục lọi, động tác tay cũng đều cứng đờ, giở nắp rương lên cũng không dám thả xuống mà nhẹ nhàng đậy lại, tận lực không phát ra một chút thanh âm nào.

Hình Nương vội vàng nói: "Tiêu lang quân, nương tử nhà ta nghĩ sao nói vậy, vạn mong Tiêu lang quân bao dung."

Tiêu Tụng không thể không cười, cầm ấm trà từ trên bàn lên, nhìn như tùy ý ngắm nghía, "Không sao, tính tình Thập Thất Nương ta cũng biết một chút, tự nhiên sẽ không...ô, hương vị nước trà này không đúng lắm."

Nói một nửa, hắn bỗng nhiên nói sang chuyện khác.




Nước trà tối hôm qua bị Tô Phục hạ dược, dược kia lúc đó không có bất luận hương vị gì, nhưng nước trà rất dễ dàng biến chất. Nhiễm Nhan nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, trà để qua đêm hương vị không tốt, không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ hắn cũng biết phối dược?

"Rất ít gặp người ngâm lá trà trong bình." Tiêu Tụng buông ấm trà, móc khăn ra lau lau tay, phảng phất như mới vừa rồi dính phải thứ gì.

Nhiễm Nhan trong lòng hiểu rõ, Tiêu Tụng này nếu không phải có thói ở sạch, thì chính là đối với dược vật cực kỳ hiểu biết, mê dược kia sau khi trải qua một đêm biến chất sẽ có một chút độc tính, đặc biệt là được trộn lẫn trong nước trà, độc tính sẽ mạnh lên vài lần, tuy rằng thấm qua da cũng không tạo thành thương tổn gì lớn đối với cơ thể, nhưng sẽ không thoải mái.

Phủ binh lục tục lui ra ngoài, đội chính bước lại hành lễ nói: "Án Sát Sử, đã kiểm tra xong, những thứ khả nghi đều đặt ở trên bàn, thỉnh ngài nhìn xem"

Tiêu Tụng đi qua, cúi người cầm lên một cái bình nhỏ, chậm rãi nói: "Các ngươi không nghe nói qua Nhiễm Thập Thất Nương là nhân tài kiệt xuất của y đạo? Người chết là vì sao mà chết? Mấy loại dược này có gì khả nghi?"

Thi thể cả người đều là vết thương, thật không thể nói là bị độc chết.

Hắn đưa ra ba câu hỏi không mặn không nhạt, bức đội chính á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói: "Thứ Sử nói không buông tha một thứ đồ vật khả nghi nào."

"Ô?" Tiêu Tụng buông dược bình xuống, nhàn nhã mà liếc mắt nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: "Cũng khó trách gần cả tháng cũng phá không được án."

Đội chính mồ hôi đầy đầu, mặc kệ ý ngoài lời của Tiêu Tụng là chỉ Lưu Thứ sử không tốt, hay là đám thuộc hạ bọn họ quá ngốc, hắn đều đảm đương không nổi, bởi vì, Tiêu Tụng đưa ra cái kết luận này tất cả là vì một câu của hắn a.

Nhiễm Nhan nhìn có chút muốn cười, hoá ra tên Tiêu Tụng này là thích kiếm chuyện, chỉ sợ là "bệnh nghề nghiệp" của người làm Hình Bộ thị lang đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play