"Vãn Lục, lấy tiền đi." Thanh âm Nhiễm Nhan bằng phẳng không gợn sóng, có vẻ lạnh lùng cứng nhắc.

Tang Thần hoàn toàn không để ở trong lòng, vui mừng mà đem bao tiền giao cho Vãn Lục, lưu luyến nói: "Vậy...tại hạ cáo từ."

Nhiễm Nhan hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo quay đi. Hôm nay đều là vì con thỏ này, làm hại nàng cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại muốn phát tiết một chút lại càng bị nghẹn hơn, quả thực là tự chuốc khổ, còn không bằng bình tâm tĩnh khí mà uống trà, ngắm hoa, nghĩ vụ án.

"Nương tử, ngươi nói cái túi kia chứa tóc đặt cùng với hoa ngọc trâm là có ý gì?" Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan đang đè nén, cố ý đổi đề tài, tuy rằng phương pháp không cao minh lắm, nhưng vừa vặn là phương diện mà Nhiễm Nhan cảm thấy hứng thú.

"Có khả năng là một đôi tình nhân hẹn gặp mặt ở trong rừng cây, tư đính chung thân, cũng có thể là một loại dấu hiệu mà hung thủ cố ý để lại." Nhiễm Nhan tạm thời chỉ có thể nghĩ đến hai điểm này, tâm lý học tội phạm từng đề cập là có 11% án mạng có chủ ý, hung thủ đều sẽ lưu lại ký hiệu có ý nghĩa đặc thù nào đó, mà tỷ lệ hung thủ lưu lại loại ký hiệu này trong những án mạng liên hoàn lại càng cao.




"Cố ý lưu lại dấu hiệu? Vậy không phải lưu lại chứng cứ sao? Có người ngốc như vậy sao?" Vãn Lục vốn dĩ chỉ muốn nói sang chuyện khác, nhưng ngược lại bị những lời của Nhiễm Nhan hấp dẫn.

"Đây là phỏng đoán hung thủ tâm lý." Nhiễm Nhan thấy Vãn Lục có hứng thú, cũng không giấu diếm, nhất nhất phân tích cho nàng nghe, "Nếu muốn biết hung thủ nghĩ như thế nào, ngươi phải đem chính mình coi như hung thủ, đứng ở hung thủ góc độ để tự hỏi vấn đề này. Chúng ta trước tiên phân tích một loại tình huống đơn giản nhất."

"Liên hệ đến tất cả những manh mối ở hiện trường, giả thiết nam thi ở trên sườn núi kia là ta giết, vì sao phải giết hắn? Bởi vì ở trong rừng tùng ta nhìn thấy một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm, bọn họ hái hoa biểu thị cho tình yêu, cắt tóc đính ước, sau đó lại làm chuyện phu thê, trong lòng ta phi thường phẫn nộ. Vì cái gì sẽ phẫn nộ? Bởi vì nữ tử kia là thê tử của ta, nhìn thấy hình ảnh cẩu thả như vậy, ta tức giận đến phát điên, tìm một khúc cây lớn gần đó, bước tới đánh chết đôi cẩu nam nữ kia! Toàn bộ giận dữ của ta đều phát tiết ở trên người tên gian phu kia, dưới sự giận dữ, đem hắn đánh tới gần chết, sau đó lôi thê tử về dạy dỗ lại, chỉ là không nghĩ tới người kia trọng thương quá nặng, nên sau khi chạy được một đoạn, lại chết ở trên lưng chừng núi"

Vãn Lục nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói: "Nương...nương tử, người không phải là ngươi giết đi?"

Nhiễm Nhan nhàn nhạt cười nói: "Ta có thê tử à?"

Vãn Lục ý thức được mình vừa hỏi câu quá ngốc, vẫn nhẹ nhàng thở ra: "Nương tử nói như thật, hù nô tỳ nhất thời quên mất. Nương tử nếu biết như vậy, sao không nói cho Lưu Thứ Sử?"

"Này chỉ là một trong những suy đoán thôi, tiền đề của suy đoán này là tóc cùng bó hoa là do người bị hại lưu lại, mà mới vừa rồi cũng có nói hoa có thể là do hung thủ lưu lại, nếu là như thế, những suy đoán kia đều bị lật đổ. Mấy chuyện này Lưu Thứ Sử bọn họ cũng có thể nghĩ ra, không cần ta lắm miệng." Nhiễm Nhan nói.




Vãn Lục cùng Nhiễm Nhan nói chuyện, đã đi tới cửa Ảnh Mai am. Vãn Lục theo bản năng mà quay đầu lại nhìn về hướng Tang Thần, lại thấy hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng dáng Nhiễm Nhan ngây ngô cười, Vãn Lục không khỏi nhỏ giọng nói: "Nương tử, Tang tiên sinh còn ở đó kìa."

Tâm tình đang hứng thú dạt dào của Nhiễm Nhan bỗng nhiên ngã xuống, nàng nhàn nhạt nói: "Không cần phải nhắc tới hắn."

Vãn Lục gật gật đầu, nghĩ thầm nương tử không thích Tang tiên sinh cũng được, dù sao Tang tiên sinh có "xuất thân nhà nghèo", dù có thích cũng sẽ không có kết quả tốt, có khi còn đau lòng, không bằng cứ như bây giờ.

Hai người vừa mới vào cửa, lùm cây nằm trong tầm tay bên cạnh phát ra thanh âm sột soạt, Vãn Lục mắt sắc nhìn thấy một góc truy y nhanh chóng lủi vào trong bụi.

Dù sao hiện tại cũng đang ở dưới mái hiên, Vãn Lục lập tức cầm cây dù quăng một cái, rồi phóng theo. Nhiễm Nhan dừng chân, trơ mắt nhìn Vãn Lục nhào vào bụi cây.

Bụi cây khá rậm rạp, nhìn không thấy ai với ai, Nhiễm Nhan chỉ nhìn thấy lá cây bị chấn động rơi xuống, bay đầy trời đầy đất. Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua, thấy đầu bên kia của bụi cây là cửa hông, nàng bước nhanh qua đó chặn ở cửa, miễn cho tên rình rập kia lại đào tẩu.




"Ngươi lén lút ở đây làm cái gì?" trong đám cây cối truyền ra tiếng Vãn Lục mắng.

Nhiễm Nhan nao nao, nghe ngữ khí của nàng, hình như là có nhận thức người này, bèn bước lại nhìn.

Vãn Lục tóm lấy cổ áo người nọ, đem nàng ta kéo ra khỏi bụi cây, phun ra một miệng lá cây, nổi giận đùng đùng mà lắc tiểu ni cô còn đang giãy giụa, "Ta nói cho ngươi biết, lúc tỷ tỷ đem mấy tên sai vặt cào đến kêu cha gọi mẹ, ngươi còn chưa biết đi đâu, thành thật một chút cho ta."

Vãn Lục thấy tiểu ni cô kia còn giãy dụa lung tung, lập tức phát bực, hung hăng tát một cái lên cái đầu trơn bóng của nàng ta.

"Ngươi sao lại đánh người? Bụi cây kia là cây trong am chúng ta, ta thích chui chỗ đó, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?" tiểu ni cô quắc mắt ngẩng đầu, quật cường mà trừng Vãn Lục.

Đây hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lí, Vãn Lục là người mà ngươi không nói lý, ta lại càng không nói lý, lập tức phản kích: "Ai kêu ngươi sớm không chui trễ không chui, cố tình ở ngay lúc nương tử nhà ta đi qua lại chui bên trong, ta thấy ngươi chui trong đó khó chịu, không vừa mắt ta, sao hả?"

"A ô ô ô" tiểu ni cô cãi không lại Vãn Lục, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào nói: "Ta sẽ nói cho sư phó, ngươi khi dễ ta!"

"Ngươi tên là gì?" thanh âm lạnh lùng của Nhiễm Nhan bỗng nhiên ngắt ngang tiếng khóc của nàng ta. Nàng nhận ra tiểu ni cô này chính là người thường ngày đưa cơm, ngày nào cũng lén lút ngó dáo dát.




Tiểu ni cô mặt đầy bùn đất, nước mắt chảy xuống thành vệt, một đôi mắt to nước mắt lưng tròng, nhìn như con mèo con bẩn thỉu, tiếng khóc nghẹn ở trong cổ họng, giương mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, ánh mắt kinh sợ nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng nàng, ách giọng nói: "Huyễn Không."

"Có việc tìm ta hay chỉ là tò mò?" Nhiễm Nhan rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt cùng ngữ khí đều bình tĩnh đến làm người hồi hộp, "Nghĩ kỹ rồi trả lời, nếu không sau này ngươi lại đến tìm ta hỗ trợ, ta nhất quyết sẽ không đáp ứng, ta cũng không phải nói giỡn."

Đây bất quá là Nhiễm Nhan thử nàng ta, nếu Huyễn Không nghe vậy mà còn không nói, phỏng chừng còn có nguyên nhân khác.

Huyễn Không bất an chớp chớp mắt, đầu gục xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Ta...ta muốn thỉnh ngươi hỗ trợ, nhưng nhìn ngươi cả ngày mặt lạnh, quá đáng sợ"

Vãn Lục lại giơ tay tát lên cái đầu trơn bóng của nàng ta một cái, "Nương tử nhà ta đáng sợ ở đâu, chỗ nào đáng sợ hả?"

"Vốn là cảm thấy đáng sợ, hiện tại lại cảm thấy không đáng sợ bằng ngươi! Sư phụ nói ta có tuệ căn, ngươi đánh hỏng ngươi đền được sao? Ta về sau nếu là bị ngốc đi một chút, sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi." Huyễn Không nghiêm túc mà lên án Vãn Lục.

Bộ dạng này của nàng ta, lại thêm mấy lời này, làm Vãn Lục cười to, cuốn ngón tay búng cái đầu quả dưa của nàng một cái, "Ta không đánh ngươi, ta đàn ngươi."

"Vãn Lục." Nhiễm Nhan vừa tức giận vừa buồn cười mà trừng mắt nhìn Vãn Lục, búi tóc nàng dính đầy lá cây, hình tượng cũng không tốt hơn chút nào, vội nghiêm mặt lại, nói: "Ngưng hết đi."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nhiễm Nhan cảm thấy tiểu ni cô này không có tâm cơ gì lớn, nếu thật có tâm cơ, cũng sẽ không bị lòi đuôi liên tục như vậy, nhưng nếu là cố ý ra vẻ như vậy thì lại khá là đáng sợ.



Huyễn Không hung hăng xoa đầu, đôi mắt tràn ngập kính sợ mà nhìn về phía NhiễmNhan, "Ta nghe các sư tỷ nói, ngươi chỉ cần sờ đến người chết, liền biết có phảilà chết oan hay không, đến cả chết oan như thế nào cũng biết?"
Nhiễm Nhan nhíu mày, những ni cô kia đúng là quá nhàm chán, mất công đã làm ngườithanh tu đoạn trần duyên rồi mà mấy lời vô trách nhiệm như vậy cũng đi lan truyềnlung tung được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play